Tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh – người chồng cũ mà tôi đã rời bỏ cách đây 5 năm. Cuộc hôn nhân ấy từng hạnh phúc, cho đến khi áp lực công việc, bất đồng quan điểm và những vết nứt nhỏ dần biến thành khoảng cách không thể hàn gắn. Chúng tôi ly hôn trong im lặng, không oán trách, không níu kéo.
Tuần trước, tình cờ người quen nhắn:
– “Anh Hoàng nhập viện rồi. Nghe nói bệnh không nhẹ đâu…”
Tôi phân vân. Dù đã có gia đình mới, nhưng lòng tôi vẫn xao động. Cuối cùng, tôi quyết định ghé thăm – như một người cũ, một người từng gắn bó cả tuổi thanh xuân.
Khi bước vào phòng bệnh, anh gầy đi nhiều, mái tóc đã lấm tấm bạc. Gặp tôi, anh cười hiền:
– “Em vẫn vậy… chỉ có anh là xuống cấp.”
Tôi ngồi xuống, hỏi chuyện. Giọng anh vẫn điềm tĩnh, vẫn nhẹ nhàng như ngày nào. Trước lúc tôi ra về, anh lục trong ngăn kéo lấy ra một phong thư cũ, hơi ngả vàng, đưa cho tôi.
– “Thứ này anh giữ suốt bao năm. Định gửi, mà rồi lại thôi. Giờ đưa em.”
Tôi mở thư. Là tấm thiệp sinh nhật năm ấy, tôi viết tay khi còn là vợ anh. Nét chữ nghiêng nghiêng, có đoạn nũng nịu:
“Chồng yêu, dù sau này có chuyện gì, em cũng mong anh luôn khỏe mạnh, sống vui, vì em không thể chịu được nếu một ngày không còn thấy nụ cười của anh.”
Góc thiệp dính chút nước – không rõ của anh hay của tôi – và kèm theo là mấy tấm hình cũ: ngày cưới, ngày đi Đà Lạt, ngày anh cõng tôi qua suối.
Tôi không thể kìm lòng nữa, nước mắt lặng lẽ rơi.
Anh không trách tôi, không giận tôi – thậm chí vẫn giữ những điều bé nhỏ mà tôi tưởng anh đã quên từ lâu.
Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi:
Có những thứ tưởng đã mất, hoá ra vẫn ở nguyên đó – trong tim người, và cả trong mình.