Sáng hôm đó, bãi biển vắng và trời xanh trong vắt. Đức cùng vợ và hai con nhỏ – bé Bin 6 tuổi và bé Na 3 tuổi – vừa dựng lều, còn đang hí hửng chuẩn bị nướng hải sản thì nghe tiếng kêu thất thanh từ phía mép nước:
– “Cứu với! Có người đuối nước!”
Ba em nhỏ đang chới với giữa sóng. Không đắn đo, không kịp nói một lời, anh Đức lao thẳng xuống biển. Sóng hôm đó bất thường, ngầm xoáy ngầm mạnh. Nhưng bằng tất cả sức lực và kỹ năng bơi lội ngày còn là lính, anh lần lượt kéo được từng em vào gần bờ, đẩy vào tay người lớn. Khi người cuối cùng được cứu, anh kiệt sức, bị dòng ngầm cuốn xa.
Vài phút sau người ta mới vớt được anh lên, tim đã ngừng đập.
Tin anh Đức mất lan nhanh. Không ai tin nổi người đàn ông chất phác, hiền lành hay chở con đi học, phụ vợ nấu ăn, lại là người anh hùng dám hy sinh mạng sống để cứu con người.
Trong căn nhà nhỏ, chị Hạnh – vợ anh – ôm chặt hai đứa con dại, nước mắt không ngừng rơi.
– “Các con còn nhỏ quá, mà ba đã đi rồi…”
Lễ tang anh diễn ra giản dị nhưng ấm tình người. Ba gia đình có con được cứu đến quỳ trước linh cữu, nấc nghẹn:
– “Chúng tôi mang ơn anh suốt đời này… Nếu không có anh, con chúng tôi đã không còn.”
Trên mạng xã hội, mọi người gọi anh là “người hùng của lòng nhân ái”. Nhưng với vợ con, anh mãi là chồng, là ba – là chỗ dựa yêu thương mà giờ đã vĩnh viễn ra đi.
Anh Đức đã ra đi, nhưng anh để lại một câu chuyện về lòng dũng cảm, về tình người… và một trái tim biết hy sinh trong im lặng.