Ngày mới cưới, tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất. Chồng tôi không chỉ yêu thương vợ mà còn quan tâm mẹ tôi như mẹ ruột. Anh thường đưa bà đi chợ, mua thuốc, thậm chí mua cả mỹ phẩm tặng bà. Có hôm tôi đi công tác về, thấy anh ngồi bóp vai cho mẹ, vừa cười nói vui vẻ, vừa hỏi han sức khỏe. Tôi còn thấy ấm lòng, nghĩ rằng nhà mình thật hạnh phúc.
Thỉnh thoảng tôi góp ý:
– Anh quan tâm mẹ quá, coi chừng người ngoài hiểu lầm.
Anh chỉ cười:
– Em nghĩ gì mà lạ vậy, mẹ là mẹ vợ anh, khác nào mẹ anh đâu.
Tôi tin anh, tin cả mẹ, nên chẳng bao giờ để tâm.
Thế nhưng, mọi thứ bắt đầu thay đổi vào một tối mùa mưa. Tôi ngồi dọn lại điện thoại của chồng để gửi ảnh cho khách, vô tình thấy một đoạn tin nhắn chưa kịp xóa. Trái tim tôi như rơi xuống vực khi đọc dòng chữ từ mẹ gửi:
“Nhớ hôm nay ghé sớm nhé, bà ngoại đi khám chưa về đâu… mình lại như hôm trước nha…”
Tay tôi run lên, tim đập loạn. Tôi kéo nhanh đoạn hội thoại lên trên, từng dòng tin như những nhát dao:
– “Em nhớ anh lắm…”
– “Chiều qua anh làm em mệt nhưng vui.”
– “Đừng để con gái biết, nó sẽ không chịu nổi.”
Tôi chết lặng. Không còn là sự quan tâm của một người con rể dành mẹ vợ nữa, mà là thứ tình cảm sai trái, trơ trẽn đến mức tôi chưa từng dám tưởng tượng.
Cả đêm ấy, tôi ngồi trên giường, nhìn người đàn ông nằm cạnh mà lòng trống rỗng. Mẹ tôi – người tôi kính trọng nhất, và chồng tôi – người tôi yêu thương nhất, lại cùng nhau đẩy tôi xuống vực sâu phản bội.
Sáng hôm sau, tôi không khóc, không ồn ào. Tôi chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, để lại một tờ giấy ly hôn trên bàn. Khi họ tỉnh dậy, chắc sẽ hiểu… có những sai lầm không bao giờ được tha thứ.
Tôi không định ở lại để nghe bất cứ lời giải thích nào. Nhưng vừa bước ra cửa, tôi nghe tiếng mẹ gọi giật:
– Con đi đâu vậy?
Tôi quay lại, bàn tay siết chặt quai vali.
– Mẹ và anh nói đi… bao lâu rồi?
Chồng tôi thoáng hoảng hốt, ánh mắt lia sang mẹ. Bà hơi chột dạ nhưng rồi bình tĩnh bước lại gần, giọng mềm mỏng:
– Con đừng nghĩ bậy…
Tôi cười khẩy, rút điện thoại, ném lên bàn. Màn hình vẫn sáng, những tin nhắn trần trụi phơi bày tất cả.
– Đây là “đừng nghĩ bậy” của mẹ sao?
Không khí như đông cứng. Chồng tôi bước tới, định cầm tay tôi:
– Nghe anh giải thích đã…
Tôi gạt mạnh, nước mắt bắt đầu trào ra nhưng giọng vẫn sắc lạnh:
– Giải thích gì? Rằng anh ngủ với mẹ vợ? Rằng anh gọi bà ấy là “em”?
Mẹ tôi tái mặt:
– Con… mẹ… chỉ là…
– Chỉ là gì? – tôi gần như hét lên – Chỉ là phá nát gia đình tôi? Chỉ là phản bội con gái ruột mình?
Chồng tôi cúi đầu, bàn tay run run. Mẹ tôi thì nghẹn lại, nhưng tôi không còn muốn nghe. Mọi hình ảnh “gia đình hạnh phúc” mà tôi từng tin tưởng bỗng chốc biến thành một trò hề cay đắng.
Tôi kéo vali ra khỏi cửa, tiếng khóa xoay vang lên như dấu chấm hết cho tất cả. Sau lưng, tôi nghe tiếng mẹ bật khóc, còn chồng thì gọi theo, nhưng tôi không quay đầu.
Bởi tôi biết, một khi niềm tin đã chết… thì tình cảm cũng đã chôn theo.