Ngày bố mẹ mất trong vụ tai nạn xe, Loan mới vừa tròn 20 tuổi. Hai em gái, Thân 8 tuổi, Mai 5 tuổi, vẫn còn chưa hiểu hết nỗi đau mất cha mẹ thì đã phải đối mặt với sự lạnh nhạt từ phía nhà nội. Bà con họ hàng đều bảo: “Toàn con gái, nuôi tốn công, thôi đưa vào trại mồ côi là vừa.” Loan nghe mà nghẹn đắng, ôm hai đứa em vào lòng, nói dứt khoát:
– “Em của tôi, tôi nuôi. Dù cực cỡ nào, tôi cũng không để các em phải chịu tủi nhục.”
Từ hôm đó, căn nhà nhỏ ẩm thấp của ba mẹ trở thành cả thế giới của ba chị em. Loan nghỉ học, lăn lộn ngoài chợ, làm từ bưng bê quán cơm đến phụ hồ, may vá, bán hàng rong. Cứ có việc gì chân chính là chị làm. Tối về, chị lại ngồi dạy chữ cho Thân và Mai, dù đôi mắt chị đã mỏi, tay chai sần vì lao động nặng.
Có lần Thân hỏi:– “Chị không lấy chồng hả chị?”
Loan xoa đầu em, cười buồn:
– “Chồng chị là hai đứa nhỏ nè. Nuôi còn chưa lớn, sao mà lấy chồng.”
Năm tháng trôi đi, Thân và Mai lần lượt đỗ đại học Y với số điểm xuất sắc. Trong ngày nhập học, cả hai đều chỉ mượn được một bộ áo dài trắng của bạn để mặc, nhưng ánh mắt chị Loan ngời sáng hơn bao giờ hết.
20 năm sau ngày bố mẹ mất, chị Loan – giờ đã gần 40 – vẫn sống giản dị trong căn nhà cũ. Nhưng hôm nay khác, hai người phụ nữ mặc blouse trắng, bước xuống từ xe ô tô, mỗi người nắm một tay chị:
– “Chị ơi, hôm nay bệnh viện tổ chức lễ vinh danh bác sĩ giỏi toàn quốc, chị phải đi với tụi em.”
Người ta ngỡ ngàng khi thấy hai nữ bác sĩ trẻ nổi tiếng khắp cả nước không ngừng nhắc đến một cái tên: Loan – người chị đã sống thay một người mẹ, nuôi hai mầm sống giữa giông bão cuộc đời.
Và với Thân – Mai, chị Loan không chỉ là chị, mà là người anh hùng, là lý do khiến họ vững bước trong cả hành trình làm người.