“Người ta bảo, thử lòng nhau không phải lúc hoạn nạn, mà là khi chia chác quyền lợi. Tôi thì thấy, đôi khi một cái bàn thờ cũng đủ khiến anh em từ máu mủ hóa thành xa lạ…”
Tôi lấy vợ được 12 năm. Vợ tôi là con một, mẹ vợ tôi mất chồng từ khi chị ấy mới học cấp 2, một mình tần tảo nuôi con khôn lớn. Bà cả đời chẳng tái hôn, dành hết tình thương cho con gái. Năm chúng tôi cưới nhau, mẹ vợ ở một mình trong căn nhà nhỏ, sức khỏe lại yếu. Được vài năm, bà bệnh nặng rồi mất, để lại trong lòng vợ tôi một khoảng trống không gì lấp nổi.
Ngày đưa tang, vợ tôi ôm di ảnh mẹ, vừa khóc vừa khẽ hỏi tôi:
– Anh… em muốn xin bố mẹ cho đưa bàn thờ mẹ về nhà mình thờ chung, được không? Em sợ để ở nhà cũ lạnh lẽo quá…
Tôi biết bà yêu con gái đến mức nào. Tôi cũng thương vợ, nên lập tức gật đầu. Bố mẹ tôi nghe chuyện, tuy hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý:
– Ừ, con là dâu trong nhà, mẹ vợ cũng là người sinh thành, mang về thờ phụng là phải đạo.
Thế là từ đó, trong gian thờ của nhà tôi, bên cạnh bàn thờ tổ tiên, có thêm một góc trang nghiêm dành cho mẹ vợ tôi. Mỗi dịp giỗ tết, vợ tôi chăm chút hương khói, lau dọn sạch sẽ. Bố mẹ tôi vẫn hay nhắc: “Con bé hiếu thảo như thế, mình phải quý nó.”
Thế nhưng đời chẳng ai ngờ, mọi chuyện bắt đầu đổi khác từ khi bố mẹ tôi lần lượt qua đời. Lúc ấy, tôi mới thấm cái câu “khi cây đổ, bầy chim tán loạn”.
“Hóa ra cái gọi là ‘tình anh em ruột thịt’ có thể bị bóp méo chỉ vì vài chục centimet vuông trên bàn thờ.” …