Lên thăm chồng đang học trên thành phố đột ngột, tôi ng//ỡ //ngàng biết anh đang “m:ập m:ờ” cùng cô SV nhờ 1 thứ. Tôi vẫn vui vẻ vờ như không biết để rồi có màn tr//ả th//ù t/h/âm s//âu…
Chúng tôi cưới nhau được năm năm, chưa có con vì anh còn đang học Thạc sĩ tại một trường đại học lớn trên thành phố. Mỗi tháng, Nam về thăm nhà một lần, mang theo những câu chuyện về trường lớp, về những giấc mơ lớn lao mà anh theo đuổi. Tôi tự hào về chồng, dù đôi khi nỗi nhớ khiến lòng tôi trống trải.
Một ngày, tôi quyết định lên thành phố thăm Nam mà không báo trước. Tôi muốn làm anh bất ngờ, mang theo ít đặc sản quê nhà và một chiếc áo sơ mi tôi tỉ mỉ chọn cho anh. Tôi đến khu trọ Nam ở, gõ cửa phòng anh, nhưng người mở cửa không phải Nam, mà là một cô gái trẻ, xinh xắn, mặc áo phông rộng thùng thình – chiếc áo tôi từng mua cho chồng.
“Chị là ai?” cô gái hỏi, ánh mắt ngạc nhiên. Tôi mỉm cười, cố giữ bình tĩnh, dù tim như thắt lại.
– Chị là vợ anh Nam. Em là bạn học của anh ấy à? – Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Cô gái lúng túng, ấp úng rằng cô là Minh, sinh viên năm cuối, đang “mượn tạm” phòng Nam để học nhóm. Tôi cười, vờ như không nhận ra sự bất thường.
– Vậy hả? Vậy tốt quá, chị mang ít đồ ăn quê lên, cả nhà mình ăn chung nhé!..
Minh có vẻ bối rối, nhưng vẫn gật đầu. Tôi bước vào phòng, thoáng nhìn thấy trên bàn là hai ly cà phê còn bốc khói và một chiếc khăn tắm nam giới ẩm ướt vắt trên ghế. Giường vẫn còn hơi lộn xộn, như vừa có ai nằm dậy.
Tôi giả vờ không để ý, rôm rả mở túi lấy đồ ăn, bày ra mâm, rồi gọi điện cho Nam:
– Anh đang ở đâu? Em lên thăm anh này, mang cả bánh gai anh thích.
Chỉ vài phút sau, Nam hớt hải chạy về, mặt tái đi khi thấy tôi đang ngồi ăn cùng Minh. Tôi cười thật tươi:
– Anh này, may quá gặp bạn học của anh, em mời luôn ăn chung cho vui.
Nam lắp bắp, nói vài câu lảng sang chuyện khác. Suốt bữa ăn, tôi vẫn giữ thái độ vui vẻ, để họ nghĩ rằng tôi chẳng nghi ngờ gì. Nhưng trong đầu, tôi đã bắt đầu vạch ra kế hoạch trả thù.
Một tuần sau, tôi gửi cho Nam tin nhắn:
“Em tìm được một người có thể giúp anh hoàn thành luận văn nhanh hơn. Chiều nay rảnh thì qua nhà anh ta nhé.”
Nam vui mừng nhận lời, nào biết tôi đã sắp xếp để “người giúp” ấy chính là anh trưởng khoa – người nổi tiếng nghiêm khắc, cũng chính là người mà Minh từng bị nhắc nhở vì sao chép tài liệu. Tôi đã “vô tình” gửi kèm cho trưởng khoa một file ảnh Nam và Minh chụp chung trong phòng trọ, kèm lời nhắn rằng tôi lo cho việc học của chồng bị xao nhãng.
Kết quả là chiều hôm đó, Nam bị trưởng khoa gọi lên phê bình nặng nề, đồng thời cảnh cáo Minh vì hành vi vi phạm quy chế ký túc và mối quan hệ không lành mạnh.
Tối, Nam gọi cho tôi, giọng vừa tức vừa ngượng:
– Em… làm gì vậy?
Tôi chỉ cười:
– Anh à, em đâu làm gì. Em chỉ giúp anh “tập trung học” thôi mà.