Chị tôi và anh rể kết hôn được ba năm thì sinh được hai đứa con, một trai một gái.
Cuộc sống tuy không khá giả nhưng cũng yên ổn. Sang đến năm thứ tư của cuộc hôn nhân, anh rể quyết định đi xuất khẩu lao động, nói là sang nước ngoài làm vài năm để kiếm tiền lo cho tương lai. Anh hứa chắc nịch: chỉ đi ba năm, hết hợp đồng sẽ về, tiền kiếm được sẽ gửi về dần cho vợ con, sau này tích góp đủ thì xây nhà, làm ăn.
Thời gian đầu đúng là anh giữ lời, đều đặn gửi tiền về, cũng thường xuyên gọi điện về hỏi thăm. Nhưng rồi dần dần, những cuộc gọi thưa đi, tiền gửi cũng ít hẳn, mỗi lần gia đình hỏi thì anh đều lấy lý do “bận việc, làm ca đêm, không tiện gọi nhiều”.
Suốt ba năm trời, anh không một lần trở về dù chỉ là ngắn ngày. Đến khi hợp đồng lao động kết thúc, thay vì trở về như đã hứa, anh lại báo ở lại làm thêm. Anh bảo: “Về là phải về hẳn, mà về tay trắng thì chẳng làm được gì. Cố thêm vài năm nữa, có chút vốn rồi tính chuyện lâu dài.”
Chị tôi buồn lắm, nhưng vẫn cắn răng đồng ý. Chị hiểu, đàn ông đi xa vì lo cho gia đình. Ở nhà, chị một mình lo toan mọi việc: vừa chăm hai con nhỏ, vừa phụng dưỡng bố mẹ chồng đã già yếu, lo hương khói tổ tiên. Suốt mấy năm, chị gồng gánh cả gia đình mà không một lời than vãn.
Thế rồi, đúng năm thứ năm kể từ ngày anh đi, chị đổ bệnh. Căn bệnh quá//i á/c đến bất ngờ và diễn tiến rất nhanh, khiến chị suy kiệt từng ngày. Cả nhà liên tục gọi điện sang báo tin, mong anh thu xếp về kịp, nhưng anh vẫn viện cớ “khó xin nghỉ, chưa xong giấy tờ”, không chịu về. Chị tôi gắng gượng được sáu tháng trong đa/u đớ/n và h/ụt hơi đợi chờ, rồi tr//út h/ơi th/ở cuối cùng mà không được gặp chồng lần cuối.///
Đến khi chị m//ất, anh mới vội vã về chị/u ta//ng. Ở lại đúng một tuần, làm xong t/ang lễ thì lại lặng lẽ rời đi, tiếp tục sang nước ngoài. Trước khi đi, anh chia hai đứa con: đứa bé trai gửi cho ông bà nội nuôi, đứa con gái lớn hơn thì gửi bên nhà ngoại.
Bố mẹ tôi giận lắm. Họ không thể chấp nhận nổi việc con rể không chịu về dù biết vợ bệnh nặng, để chị tôi chết trong chờ đợi và tủi thân. Ông bà tuyên bố sẽ nuôi cháu và không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào từ phía anh.
Không ngờ, anh cũng chẳng màng thật. Từ ngày ấy, gần như biệt tăm. Năm thì mười hoạ mới gửi về vài đồng gọi là, chẳng hỏi han, chẳng một lời nhắn nhủ. Cả hai đứa nhỏ lớn lên thiếu vắng bàn tay của cha, mà cũng chẳng còn hình bóng của mẹ.
Rồi đúng năm năm sau ngày chị tôi mất, gia đình bất ngờ nhận được một tin d//ữ…