Chỉ vì quá khứ “buôn hươ-ng b;/án phấn” nên tôi quyết định lấy chồng già để làm lại cuộc đời, nào ng::ờ đêm tân h:ôn chưa kịp làm ăn gì thì ông ta bỗng lăn đùng ra giường, đem đến viện thì bác sĩ báo tin như sét đánh ngang tai…
Tôi từng lầm lỡ, làm công việc mà ai nghe cũng kh;/inh b-ỉ. Sau nhiều năm, tôi chỉ mong một bến đỗ yên bình. Thế rồi, tôi gặp ông Lâm – hơn tôi gần 30 tu;/ổi, giàu có, điềm đạm, nói sẽ không quan tâm quá khứ. Nghĩ rằng người đàn ông này có thể cho mình một gia đình yên ấm, tôi đồng ý lấy làm chồng.
Đám cưới diễn ra đơn giản nhưng sang trọng. Ai cũng nói tôi số sướng, một bước thành bà chủ. Trong lòng tôi vừa hạnh phúc vừa biết ơn.
Đêm tân hôn, tôi hồi hộp bước vào phòng, muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng vừa ngồi xuống giường, ông Lâm bỗng ôm ngực, lăn đùng xuống nệm. Tôi hoảng hốt gọi người đưa vào viện.
Bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm trọng thông báo tình trạng khiến tôi c-hết lặng…
…“Ông ấy bị xuất huyết não, hiện đang hôn mê sâu. Nguy cơ… khó qua khỏi.”
Tôi đứng như trời trồng, váy cưới vẫn còn chưa kịp thay. Xung quanh, tiếng máy móc kêu liên hồi, nhân viên y tế tất bật chạy qua chạy lại. Mới vài tiếng trước, tôi còn là cô dâu mới, ôm trong lòng hy vọng về một cuộc sống khác. Giờ đây, tất cả tan vỡ trong chớp mắt.
Người nhà ông Lâm kéo đến bệnh viện, ánh mắt ai nấy đổ dồn vào tôi như muốn nuốt sống. Một người phụ nữ trạc tuổi tôi, ăn mặc sang trọng, bước lên hất hàm hỏi:
– Cô vừa cưới ba tôi đúng không? Mới đêm tân hôn đã thế này… cô định ăn hết gia sản rồi phủi tay à?
Tôi chưa kịp phản ứng thì luật sư của gia đình đưa ra một tập hồ sơ. Giọng ông lạnh tanh:
– Theo di chúc, nếu ông Lâm qua đời, toàn bộ tài sản sẽ được chia cho con ruột. Còn cô… nếu không chứng minh được tình cảm thật sự, thì sẽ chẳng được gì ngoài khoản hồi môn đã nhận.
Nhưng điều khiến tôi bàng hoàng hơn, là khi bác sĩ gọi riêng tôi vào phòng bệnh. Ông Lâm tuy hôn mê, nhưng trong tay vẫn nắm chặt một phong bì nhàu nát, ghi vội dòng chữ: “Nếu anh có mệnh hệ gì, hãy đưa cái này cho cô ấy.”
Tôi mở phong bì ra… bên trong là một xấp giấy tờ và một tấm ảnh cũ. Chỉ vừa liếc qua, tôi đã thấy chân mình run rẩy — trong ảnh là ông Lâm thời trẻ… đứng cạnh người đàn ông đã phá nát cuộc đời tôi năm xưa.