Đêm c:uối trước khi ra tòa, tôi gọi anh lên giường rồi cho chồng xem đúng một thứ làm anh gi::ật mình há hốc mồm, và rồi đúng 30 phút sau ôm tôi đòi quay lại ngay lập tức, anh vẫn “còn non và xanh lắm”…
Cuộc hôn nhân của tôi và Hưng kéo dài 6 năm. Thời gian đầu, anh chiều tôi hết mực. Nhưng càng về sau, anh càng vô tâm, đi sớm về khuya, điện thoại lúc nào cũng kè kè. Nhiều lần tôi bắt gặp tin nhắn tình cảm với người phụ nữ khác, anh đều chối: “Chỉ là bạn bè, em đừng nghĩ linh tinh.”
Đỉnh điểm là 3 tháng trước, anh công khai đòi ly hôn với lý do: “Chúng ta không hợp. Anh muốn tự do.” Tôi im lặng, không níu kéo. Trong mắt anh, tôi chỉ là người vợ cũ kỹ, không còn hấp dẫn bằng “tì;/nh mới” trẻ trung ngoài kia.
Ngày ra tòa được ấn định, tôi vẫn làm tròn trách nhiệm, lo cơm nước, giặt là, như chưa có gì xảy ra. Nhưng đêm cuối cùng trước phiên xử, tôi quyết định cho anh một “món quà chia tay” — cũng là đòn cuối cùng để anh tỉnh ngộ.
Tôi gọi anh vào phòng:
“Anh lên đây, em có thứ muốn cho anh xem.”
Anh có vẻ cảnh giác, nhưng cũng bước vào.
Mắt anh trợn tròn, giọng lạc đi:
“Sao… sao em có được thứ này?”
Tôi mỉm cười, lạnh ngắt.
Chỉ 30 phút sau, từ dáng vẻ cao ngạo ban đầu, anh quay sang ôm lấy tôi, giọng run run…
…“Anh sai rồi… anh không ly hôn nữa… cho anh bắt đầu lại.”
Tôi vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, ngón tay khẽ gõ lên vật chứng đang đặt trên giường — một tập ảnh chụp màn hình tin nhắn và video ghi lại cảnh anh và “tình mới” say sưa trong quán karaoke, cùng với giấy xác nhận khoản nợ hàng trăm triệu mà anh đã âm thầm đứng tên bảo lãnh cho ả ta.
Anh biết rõ, nếu những thứ này ra trước tòa, anh không chỉ mất trắng tài sản mà danh dự cũng coi như tiêu tan.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh tưởng em không biết gì sao? 6 năm qua, em nhịn là để giữ gia đình, nhưng anh lại coi thường. Hôm nay, em không giữ nữa. Nhưng em cũng không cần anh quay lại.”
Anh sững người, tay buông thõng, môi mấp máy không thành lời.
Tôi đứng dậy, cầm lấy túi xách đã chuẩn bị sẵn:
“Ngày mai ra tòa, em sẽ không dùng những thứ này… nếu anh ký ngay vào đơn thỏa thuận ly hôn, để em ra đi với những gì em xứng đáng nhận.”
Đêm ấy, anh ngồi lặng hàng giờ trong bóng tối. Còn tôi, ngủ một giấc dài, lần đầu tiên sau nhiều tháng, lòng nhẹ tênh.