Lấy vợ 62 tu:;ổi còn tôi là trai tân chỉ mới 36t, đến lúc vợ thông báo mang th:;ai, tôi đưa đi khám thì bác sĩ nói thẳng 1 câu khiến cả 2 đứng hình ngay lập tức, tôi trào nước mắt còn vợ thì…
Chúng tôi quen nhau khi tôi làm chăm sóc khách hàng ở một viện điều dưỡng tư nhân. Bà là người thân cô thế cô, lưng hơi gù nhưng lúc nào cũng dịu dàng, nói năng có chừng mực. Tôi bị cuốn bởi ánh mắt có chiều sâu và cách bà chăm từng chậu cây ở ban công viện.
Tình cảm đến nhẹ nhàng mà chắc chắn. Bà hơn tôi 26 tu-ổi, nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình bị “m;/ất m;/át”.
Chúng tôi đăng ký kết h;/ôn trong sự phản đối ga-y g-ắt từ gia đình tôi. Họ gọi bà là “già như mẹ anh”, là “lợi dụng”. Nhưng tôi bỏ ngoài tai hết. Tôi dọn về sống cùng bà trong một căn nhà nhỏ, hai vợ chồng sáng tưới cây, chiều đọc sách, tối đi dạo. Thật lòng mà nói, chưa bao giờ tôi thấy mình bình yên đến thế.
Ba tháng trước, bà bắt đầu thấy mệt, buồn nôn, đau lưng. Tôi tưởng bà bệnh tuổi già, ai dè một hôm bà run run nói:
– “Anh ơi… hình như… tôi có th-ai.
Tôi bật cười, tưởng bà đùa. Nhưng bà móc ra que thử th;/ai với hai vạch đỏ rực.
Tôi không dám tin. Nhưng vì yêu bà, tôi vẫn đưa bà đi bệnh viện lớn để khám.
Ngồi chờ kết quả siêu âm, tôi nắm tay bà, lòng nửa hồi hộp nửa lo.
Bác sĩ chừng 50 tuổi – bước ra, cầm tấm phim siêu âm, nhìn chúng tôi rồi nói chậm rãi:
Tôi chế-t lặng. Bà thì tái mét không thể ngờ được…
Bác sĩ chừng 50 tuổi – bước ra, cầm tấm phim siêu âm, nhìn chúng tôi rồi nói chậm rãi:
– Xin lỗi… nhưng thai nhi mới được khoảng 10 tuần. Và… theo hồ sơ khám trước đây, anh bị vô sinh bẩm sinh, không thể có con theo cách tự nhiên.
Tôi chết lặng. Tai tôi ù đi, chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập thình thịch. Lời bác sĩ như một nhát dao cắt toạc mọi bình yên tôi từng nghĩ rằng mình đang có.
Tôi quay sang nhìn bà – người phụ nữ tôi yêu – nhưng bà đã tái mét, đôi môi run run không thốt nên lời. Ánh mắt bà tránh khỏi tôi, như sợ nếu nhìn lâu thì sự thật sẽ tuột khỏi hàng rào im lặng.
– Nghĩa là… – tôi nuốt khan, giọng nghẹn lại – đứa bé này… không phải của tôi?
Bác sĩ im lặng, rồi chỉ nhẹ nhàng nói:
– Tôi chỉ có thể nói dựa trên chuyên môn. Còn chuyện gia đình… hai người tự quyết.
Tôi đứng dậy, cảm giác chân mình mềm nhũn. Cả thế giới như nghiêng đi. Hình ảnh những buổi sáng chúng tôi cùng tưới cây, những buổi tối bà tựa vai tôi đọc sách… bỗng trở thành những mảnh thủy tinh vỡ.
Bà cố nắm lấy tay tôi:
– Anh… nghe em giải thích…
Tôi rút tay lại, không phải vì giận dữ, mà vì nước mắt đã bắt đầu trào ra. Tôi sợ nếu để bà chạm vào, mình sẽ yếu lòng và tha thứ ngay lập tức – dù trái tim đang rỉ máu.
Phía ngoài, tiếng loa gọi tên bệnh nhân khác vang lên, vô tình cắt ngang không khí ngột ngạt. Tôi quay đi, bước thật nhanh ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng ánh mắt hốt hoảng của bà.
Tôi không biết mình sẽ đối diện thế nào với đứa trẻ chưa kịp chào đời, và với tình yêu mà tôi đã từng tin là vĩnh cửu…