Đỡ đẻ cho người yêu cũ, vị bác sĩ t:;/ái mặt khi nhìn thấy đứa bé vừa chào đời
Khoa sản hôm đó đông nghẹt. Bệnh viện tuyến đầu giữa thành phố chẳng mấy khi yên ắng. Bác sĩ Nam vừa kết thúc một ca m:;//////ổ th/a/:i xong thì nhận được lệnh gấp: một sản phụ chuyển dạ nhanh, c;/ổ t///:ử c:::/u;ng mở gần trọn, cần bác sĩ trực chính.
Anh vội vàng thay áo, bước vào phòng sinh. Nhưng vừa nhìn thấy người nằm trên bàn, Nam sững lại.
Là Vy – người yêu cũ của anh, người từng nắm tay anh 7 năm, rồi đột ngột rời đi không một lời giải thích. Giờ cô nằm đó, mồ hôi nh:/ễ n/h/ại, b;ụ/:/ng vượt mặt, tay siết chặt chiếc điện thoại, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy Nam thì thoáng h:o:ả:/ng h/:::ốt.
– “Anh… là bác sĩ chính à?” – Vy thì thào.
Nam không trả lời. Anh chỉ gật đầu, rồi đẩy cáng vào phòng sinh.
Ca sinh khó. Vy huyết áp t;/ụ/t nhanh, t:i/:/m t:h:/ai yếu, phải can thiệp gấp. Trong lúc căng thẳng ấy, Nam vẫn giữ vững chuyên môn. Mọi người đều n:/í/n th:/ở phối hợp. Sau gần 40 phút, đứa trẻ chào đời.
Nhưng ngay khi đỡ lấy đứa bé, Nam sững người.
Ngay khi đôi tay anh đón lấy đứa trẻ, Nam bỗng khựng lại.
Cặp mắt to tròn đang hé mở kia… quá quen thuộc. Chiếc lúm đồng tiền bên má trái — hệt như anh hồi nhỏ.
Tim Nam đập mạnh một nhịp.
Anh ngước lên nhìn Vy. Cô tránh ánh mắt anh, khẽ quay đi, giọt nước mắt lăn dài xuống má.
– “Cắt rốn đi, bác sĩ!” – nữ hộ sinh nhắc.
Đôi tay Nam run nhẹ nhưng vẫn làm đúng quy trình. Khi trao đứa bé cho y tá, anh cúi xuống nói khẽ, đủ để chỉ mình Vy nghe:
– “Nó… là con anh, đúng không?”
Vy cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, im lặng.
Trong khoảnh khắc đó, Nam vừa thấy hạnh phúc vừa thấy lẫn lộn ngàn cảm xúc: mừng vì đứa bé, tức giận vì sự thật bị che giấu, và bối rối vì không biết mình còn có quyền gì.
Nhưng anh vẫn nói một câu chắc nịch trước khi rời phòng:
– “Khi em khỏe lại, chúng ta cần nói chuyện… vì con.”