Hiếu vừa tròn 12 tuổi thì biến cố ập xuống.
Một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng đã cướp đi cả bố lẫn mẹ cậu. Trong vòng tang tóc chưa kịp khép lại, cậu đã nghe những tiếng bàn tán nhỏ to của họ hàng:
-
“Nhận nó về, rồi ai nuôi?”
-
“Tôi nuôi thì cũng chỉ thêm gánh.”
Không ai nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Hiếu, chỉ nhìn vào con số hơn 700 triệu tiền tiết kiệm mà bố mẹ cậu để lại.
Chỉ vài tuần sau, một người bác đứng ra nhận “lo cho Hiếu”. Nhưng đó chỉ là cái bẫy. Ông ta tìm mọi cách rút hết số tiền kia, rồi một buổi chiều, quẳng chiếc ba lô nhỏ vào tay Hiếu, nói trống không:
-
“Đi đi, đừng quay lại. Nhà này không nuôi kẻ ăn bám.”
Hiếu đứng chết lặng trước cổng, trời cuối đông hun hút gió.
Lúc ấy, một người đàn ông tầm 35 tuổi đi ngang, trên vai vác bao xi măng, tay dính đầy bụi. Nhận ra cậu bé, anh bỏ vội bao xuống, hỏi dồn:
-
“Hiếu, sao cháu ở đây một mình?”
Đó là chú Tâm — bạn cũ của bố Hiếu. Nghe hết mọi chuyện, chú không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa đầu cậu:
-
“Về với chú. Nhà chú nghèo, chỉ có cơm với rau, nhưng sẽ không ai đuổi cháu.”
Từ hôm đó, Hiếu ở cùng chú Tâm. Ban ngày chú đi phụ hồ nhễ nhại mồ hôi, tối về vẫn gắng nấu cơm, giặt áo trắng cho Hiếu đến trường. Những đêm trời mưa, mái tôn dột, chú vẫn kê chậu hứng nước, kéo chăn đắp cho cậu bé ngủ ngon.
Hiếu học giỏi, luôn đứng đầu lớp. Cậu hiểu rằng, nếu gục ngã, sẽ phụ lòng người đàn ông đã nuôi mình mà không cần bất kỳ đồng tiền nào của bố mẹ để lại.
15 năm sau.
Trong một phiên tòa xử vụ tranh chấp tài sản, người ngồi ghế bị đơn chính là người bác năm xưa. Ông ta giờ đã sa sút, nhưng vẫn ngang ngược chối tội chiếm đoạt tài sản của cháu ruột.
Hiếu bước vào phòng xử với tư cách Thẩm phán. Bộ vest đen chỉnh tề, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sâu thẳm.
Phiên tòa kết thúc, toàn bộ giấy tờ đất và tài sản bị chiếm đoạt được trả về đúng chủ. Hiếu không lấy cho mình, mà đưa tất cả vào quỹ học bổng mang tên bố mẹ.
Tối hôm ấy, Hiếu về nhà, chú Tâm vẫn ngồi ở góc bàn cũ, tay lấm bụi vữa, mỉm cười:
-
“Con đã lấy lại được tất cả rồi à?”
Hiếu gật đầu, siết chặt bàn tay chai sạn của chú: -
“Vâng. Nhưng thứ con quý nhất… chú đã cho con từ lâu rồi — đó là một gia đình thật sự.”