Tôi có 2 con trai mà chẳng nhờ được gì vì chúng s:ợ vợ, ngoài 60 tuổi tôi vẫn phải sống một mình, ố:m đa:;u gọi khản cổ chẳng đứa nói đến, tôi đành nói dối trúng số 1 tỷ, 2 thằng bắt đầu lũ lượt kéo về và rồi ngay sau đó…
Tôi có hai đứa con trai, cả hai đều thành đạt, nhà cao cửa rộng, xe hơi đầy sân. Vậy mà đến tuổi ngoài 60, tóc bạc lấm tấm, xương cốt đau nhức mỗi khi trái gió trở trời, tôi vẫn phải sống lủi thủi một mình trong căn nhà cấp 4 ọp ẹp, bữa rau bữa cháo qua ngày.
Chẳng phải tôi không cần con, chỉ là… chúng chẳng bao giờ chủ động về. Mỗi lần tôi ốm, gọi cho đứa lớn, đầu dây bên kia là tiếng vợ nó nhấc máy cộc lốc: “Anh nó bận họp rồi mẹ ạ, có gì mai gọi lại.” Còn thằng út, vợ nó thì không cho tôi gọi video vì “phiền đến con nhỏ đang học”, nhắn tin cũng chẳng thèm rep. Hai đứa nó, sợ vợ hơn sợ trời. Bố chúng mất từ khi các con còn nhỏ, tôi gồng gánh nuôi chúng ăn học nên người. Vậy mà giờ…
Một lần, tôi sốt li bì mấy ngày, người gầy rộc, gọi mãi cũng chẳng đứa nào về. Lúc đó, tôi hiểu… mình chẳng còn chỗ trong lòng con cái nữa. Vậy là tôi nghĩ ra một kế.
Hôm sau, tôi gọi cho thằng cả, nói giọng yếu ớt:
– Mẹ mừng húm con ạ… Mẹ vừa trúng số đặc biệt, 1 tỷ đồng!
Nó im lặng 5 giây rồi hỏi gấp:
– Mẹ có chắc không? Vé đâu, con qua liền!
Chưa đầy 2 tiếng sau, cả hai vợ chồng nó đã có mặt, cười niềm nở. Hôm sau, thằng út cũng hớt hải kéo vợ con về, bảo muốn “gần mẹ cho mẹ vui tuổi già”. Nhà tôi đang yên tĩnh bỗng ồn ào như Tết. Cơm bưng nước rót, thay ga, lau nhà, mua cả yến, tổ chim về tẩm bổ cho tôi. Tôi giả vờ lơ ngơ, trong bụng thì cười khẩy…
Một tối, tôi nghe loáng thoáng hai nàng dâu bàn nhau trong bếp:
– Bà có 1 tỷ mà sống một mình thì phí, mai chị em mình khéo léo hỏi ý bà…
– Ừ, mà xem bà nghiêng bên nào thì liệu đường tính tiếp.
Tôi giả như không nghe thấy. Vào đúng sáng hôm sau, tôi gọi công an đến nhà và rồi…