Người Đàn Ông đi trên cao tốc được 30 phút thì mới phát hiện ra Có Cậu Bé N;ấp Sau Ghế, vội vàng xuống mở cốp thì bẽ bàng khi trên tay cậu bé đang cầm…Trên cao tốc Long Thành – Dầu Giây, giữa trưa nắng cháy, một người đàn ông trung niên chợt phanh gấp giữa làn đường khẩn cấp. Mặt ông tái đi như không còn giọt máu khi nghe tiếng động lạ từ sau lưng. Và khi mở cốp xe, ông chết lặng: cậu bé ấy, người mà ông không hề hay biết đã ở đó suốt nửa tiếng đồng hồ, đang cầm trên tay một tấm ảnh cũ nhàu nát…
Nguyễn Văn Tâm – 45 tuổi, là một kỹ sư xây dựng, vừa nhận chuyển công tác từ Biên Hòa về TP.HCM. Ông sống một mình đã gần 10 năm kể từ ngày ly hôn. Cuộc hôn nhân ấy tan vỡ không phải vì hết yêu, mà vì nghèo đói, mâu thuẫn không lối thoát, và một sai lầm khiến ông luôn day dứt – sự vắng mặt trong những ngày tháng quan trọng nhất của con trai.
Sáng hôm ấy, ông thu xếp đồ đạc, chất hành lý vào xe bán tải cũ. Chuyến đi này đánh dấu một khởi đầu mới – một vị trí tốt hơn, thu nhập cao hơn. Ông quyết định sẽ cố gắng làm lại cuộc đời, dù đã quá muộn để bù đắp.
Chiếc xe rời khỏi khu dân cư ở Biên Hòa lúc 10 giờ sáng. Cao tốc khá thông thoáng. Tâm bật một bản nhạc Bolero yêu thích, rít một hơi thuốc rồi thả hồn theo dòng xe. Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ.
Thế nhưng, khoảng 30 phút sau khi vào cao tốc, ông giật mình vì nghe tiếng “soạt… soạt” nhỏ từ phía sau. Ông liếc gương chiếu hậu – chẳng thấy gì bất thường. Rồi một tiếng ho nhẹ vang lên. Ông tái mặt.
“Có ai đó trong xe?” – Tâm thì thầm, tim đập mạnh. Ông lập tức tấp vào làn dừng khẩn cấp, bật đèn hazard và bước xuống, tay run run mở cửa phía sau. Không có ai.
Chợt, ông nghe tiếng động từ cốp xe phía sau. Dù bán tải có thùng kín, nhưng ông chưa từng nghĩ có ai lọt vào được. Tay run lên vì hoảng, ông mở cốp. Và trước mắt ông là một cảnh tượng kỳ lạ – một cậu bé chừng 10 tuổi, gầy gò, mặt lem nhem, ôm balo cũ kỹ, đang nhìn ông bằng ánh mắt sợ hãi xen lẫn quyết đoán.
– Cháu… cháu không ăn cắp gì đâu! – Cậu bé thốt lên, lùi lại trong góc thùng xe.
Tâm sững sờ vài giây. Trái tim ông quặn lên.
– Cháu… là ai? Sao cháu lại ở đây?
Cậu bé không trả lời ngay, chỉ rút trong túi ra một tấm ảnh. Đó là một người đàn ông trẻ, tay bế một đứa bé mới sinh – bức ảnh rõ ràng đã bạc màu, nhưng nét mặt trong ảnh… giống Tâm đến kỳ lạ.
– Mẹ cháu nói… chú là ba cháu.
Một cơn gió nóng phả qua mặt Tâm, mà ông cảm giác như lạnh băng. Đôi chân gần như khuỵu xuống. Ông không dám tin…