Anh Ship mấ:/t một chân bị b::om 10 cốc trà sữa giữa trời nắng đổ l::ửa và cái kết thật ấm lòng
Trưa Hà Nội, nắng như đổ lửa. Cái nóng oi ả giữa tháng Tám khiến ai cũng chỉ muốn ở yên trong phòng điều hòa. Thế nhưng, giữa cái nắng hơn 40 độ ấy, một người đàn ông vẫn lặng lẽ cặm cụi đạp chiếc xe máy cũ, phía sau là thùng giữ nhiệt to tướng dán logo “ShipNow”. Anh là Minh – người từng là lính công binh, mất một chân trong một vụ nổ khi làm nhiệm vụ. Về quê, anh tập đi với chân giả, rồi gắng gượng kiếm sống bằng nghề shipper.
Hôm đó, đơn hàng là 10 cốc trà sữa size lớn, nhiều topping, giao đến một khu nhà cao cấp trên phố Láng Hạ. Tiền ứng trước gần 500.000 đồng – gần như cả ngày công của anh Minh. Mồ hôi nhễ nhại, lưng áo đẫm nước, Minh dựng xe dưới cổng, gọi theo số điện thoại ghi trong đơn.
– “Alo, em tới giao trà sữa ạ!”
– “Ủa, ai đặt gì đâu? Mà thôi, kệ, tao bo//m đấy. Biết thế mà vẫn đi ship à đ//ồ q//uè!”
Tút… tút… tút…
Anh Minh đứng sững. Mắt đỏ lên, nhưng không phải vì nắng. Không ai ra nhận hàng, không ai trả tiền. 10 cốc trà sữa, giờ là gánh nặng chực chờ làm lưng anh thêm oằn.
Một cô sinh viên gần đó chứng kiến cảnh tượng, chụp lại rồi đăng lên mạng với dòng trạng thái:
“Giữa trưa nắng, một anh shipper mất một chân bị bom 10 cốc trà sữa. Làm người thì làm ơn đừng thất đức vậy…”
Bài đăng ấy lan truyền nhanh chóng như một đốm lửa trong đêm, chỉ vài tiếng đã thu hút hàng chục nghìn lượt chia sẻ và bình luận. Người thì phẫn nộ với kẻ bom hàng, người thì xót xa cho anh Minh.
Chưa kịp hết ngỡ ngàng, Minh nhận được liên tiếp những cuộc gọi lạ:
– “Anh ơi, em ở gần đó, anh bán lại cho em mấy cốc nhé?”
– “Anh để em mua hết, tặng cho bảo vệ và lao công khu em làm.”
– “Anh ship tới trường con em nhé, bọn nhỏ đang thích uống trà sữa.”
Chỉ chưa đầy một giờ, 10 cốc trà sữa không những được mua hết mà còn có người chuyển khoản thêm để “bo” cho anh. Có chị khách còn gửi kèm tin nhắn: “Cảm ơn anh vì đã không bỏ cuộc trước sự tàn nhẫn của đời.”
Chiều hôm ấy, chiếc xe máy cũ của anh Minh trở nên nhẹ bẫng. Anh không chỉ mang về hơn số tiền bị bom hàng, mà còn mang theo cả những lời động viên, ánh mắt cảm thông từ những người chưa từng gặp.
Tối, về đến nhà, Minh ngồi nhìn chiếc chân giả của mình, khẽ cười:
– “Có những ngày nắng chói chang, nhưng lòng người vẫn mát lành lắm…”
Câu chuyện của anh tiếp tục được chia sẻ rộng rãi, và vài ngày sau, một cửa hàng trà sữa lớn mời anh làm shipper độc quyền với mức lương ổn định, kèm lời hứa “Không để anh phải chịu thêm một cú bom hàng nào nữa.”