Đúng ngày dạm ngõ, vừa nhìn thấy đôi giày của mẹ chồng tương lai, tôi báo cho mẹ rồi h//ủy h//ôn ngay…
Sáng hôm đó, tôi dậy từ rất sớm. Hôm nay là ngày dạm ngõ của tôi và Minh – người đàn ông tôi yêu suốt ba năm trời. Mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo từ trước: bộ váy trắng tinh khôi, mâm quả được đặt cẩn thận, hoa tươi tràn ngập trong nhà. Trong lòng tôi vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc, tưởng rằng đây sẽ là bước ngoặt mở ra một cuộc đời mới.
Khoảng 9 giờ, tiếng còi xe vang lên trước cổng. Tôi vội ra cùng mẹ để đón nhà trai. Từ xa, tôi đã thấy Minh bước xuống, tay cầm bó hoa lớn. Nhưng khi ánh mắt tôi vừa lướt qua đôi chân của người phụ nữ đi bên cạnh anh – mẹ anh – tôi bỗng khựng lại.
Đôi giày ấy… tôi chưa bao giờ quên. Đó là một đôi giày cao gót màu đỏ mận, với vết xước nhỏ ở gót trái. Cách đây hơn mười năm, chính tôi đã nhìn thấy đôi giày này trong một ký ức c/ay đắ/ng nhất đời mình…
…Hôm đó, tôi mới mười lăm tuổi, đứng nép trong góc bếp nhà hàng xóm, ôm chặt con mèo bị thương. Ngoài sân, tiếng mẹ tôi khóc nấc lên, còn cha thì quỳ xuống van xin ai đó. Tôi nhìn qua khe cửa và thấy đôi giày đỏ mận ấy – đôi giày của người phụ nữ đã phá nát gia đình tôi.
Bà ta đứng đó, trên tay cầm một xấp giấy tờ và chìa khoá nhà, giọng lạnh lùng:
– Nếu ông bà không ký, mai tôi cho người tới cưỡng chế.
Ngày hôm ấy, nhà tôi mất tất cả: mảnh đất, căn nhà, và cả niềm tin của mẹ tôi vào con người. Chúng tôi phải dắt díu nhau đi thuê phòng trọ ẩm thấp, mẹ làm lụng đủ nghề để nuôi tôi ăn học.
Tôi đã khắc sâu hình ảnh đôi giày đỏ mận với vết xước ở gót trái, như một dấu ấn của sự cay nghiệt. Không thể ngờ, sau hơn mười năm, ngay trước cửa nhà tôi, trong ngày đáng lẽ là hạnh phúc nhất đời, tôi lại gặp lại nó – trên chân mẹ chồng tương lai.
Tôi nuốt nước bọt, cảm giác vừa sốc vừa buồn nôn. Bà ta cũng nhìn tôi, ánh mắt ngờ ngợ rồi nhoẻn miệng cười, một nụ cười mà tôi chỉ muốn quay đi.
Tôi quay sang mẹ, thì thầm:
– Mẹ… con không thể lấy Minh được.
Mẹ tôi hoang mang, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt tôi, bà đã hiểu. Tôi quay vào nhà, cởi bỏ bộ váy trắng, rồi nhắn cho Minh một tin ngắn gọn:
“Em xin lỗi. Đám cưới này… hủy.”
Tiếng xôn xao của hai bên gia đình vang lên ngoài cổng. Minh chạy vào, mặt tái đi:
– Em điên à? Sao lại…
Tôi nhìn anh, giọng run nhưng kiên quyết:
– Anh không có lỗi, nhưng em không thể làm con dâu của người đã hủy hoại gia đình em.
Bầu không khí đặc quánh. Đôi giày đỏ mận vẫn đứng sừng sững nơi ngưỡng cửa, như một vết thương cũ vừa bị xé toạc.