Chồng m/ất sớm, chị dâu không đi bước nữa mà ở vậy nuôi 4 em chồng, bị cả làng chửi là ng/u, nhưng 25 năm sau chuyện động trời xảy ra…
Ngày anh Hải m//ất, chị Lan mới 22 tuổi. Đám cưới chưa đầy 2 năm thì TNGT đã cư/ớp đi người đàn ông chị yêu thương nhất. Họ chưa kịp có con. Cả làng nhìn chị với ánh mắt th/ương h/ại, nhưng rồi th/ương h/ại nhanh chóng biến thành d/è b/ỉu khi chị quyết định ở lại, không tái giá, ở vậy nuôi 4 em chồng còn đang tuổi ăn học.
“Con này ng/u thật, chồng ch/ết rồi còn ở lại làm gì, lại còn đi nuôi em chồng. Tội gì mà kh/ổ thế không biết…” – hàng xóm xì xào mỗi khi thấy bóng chị gánh nước đi ngang qua cổng làng.
Bố mẹ chồng chị m/ất sớm. Ngày chị về làm dâu, chị thương mấy đứa em chồng lít nhít chạy quanh sân. Đến khi anh Hải mấ/t, chị biết nếu chị bỏ đi, chúng sẽ không còn ai chăm sóc. Thế là chị quyết định ở lại. Chị xin làm công nhân gạch, rồi làm ruộng, tối về tranh thủ may gia công kiếm thêm đồng ra đồng vào. Mấy đứa em chồng đứa nào cũng thương chị, nhưng có đứa giậ/n, sợ chị kh/ổ, cứ khóc đòi chị lấy chồng.
Chị chỉ xoa đầu chúng, cười nhẹ:
“Khi nào các em học xong, chị mới yên lòng.”
Năm tháng cứ thế trôi. Mái tóc chị đen nhánh ngày nào giờ đã lấm tấm sợi bạc. Đôi tay chai sạn, g/ầy gu/ộc, nhưng chị vẫn không ngơi nghỉ. Cả làng nhìn chị, có người thương, có người kh/inh. Thỉnh thoảng, người ta vẫn buông câu:
“Chồng ch/ết mấy chục năm rồi, ở vậy được cái gì…”
Chị nghe, chỉ cười. Trong lòng chị, chị nghĩ đơn giản, mình ở lại là để giữ mái nhà này, giữ lời hứa với chồng, và vì tình thương dành cho những đứa em chồng m/ồ cô/i cha mẹ từ sớm.
25 năm trôi qua, bốn đứa em chồng ngày nào nay đã trưởng thành, mỗi đứa một nghề, một cuộc sống riêng. Thằng út – Tuấn – là người thành đạt nhất, mở công ty xuất khẩu nông sản, đi nước ngoài như cơm bữa. Ngày công ty khai trương chi nhánh mới, Tuấn nằng nặc mời chị Lan lên thành phố dự, bảo có chuyện quan trọng muốn công bố.
Chị Lan lên, mặc bộ áo dài cũ đã giữ gìn mấy chục năm, mái tóc búi gọn, gương mặt hằn những nếp nhăn của năm tháng. Giữa hội trường sang trọng, Tuấn cầm micro, nhìn xuống chỗ chị ngồi, giọng nghẹn lại:
“Thưa mọi người, đây là người phụ nữ mà tôi mang ơn suốt đời. Nếu không có chị Lan – chị dâu tôi – thì hôm nay chắc chắn sẽ không có Tuấn này, cũng không có cả bốn anh em tôi. 25 năm trước, chị mất chồng khi mới 22 tuổi, nhưng đã ở lại nuôi nấng, chăm sóc chúng tôi như mẹ ruột… Hôm nay, chúng tôi muốn chính thức công bố: căn biệt thự mới ở trung tâm thành phố sẽ là của chị Lan, để chị an hưởng tuổi già. Và… một bí mật nữa: chúng tôi đã làm thủ tục để chị trở thành mẹ hợp pháp của cả bốn anh em.”
Cả hội trường vỗ tay rào rào. Chị Lan sững sờ, nước mắt cứ thế trào ra. Những lời dè bỉu, những ánh mắt khinh miệt của làng xưa bỗng như gió bay mất. Chị chưa từng nghĩ, 25 năm hi sinh lặng lẽ lại được đền đáp bằng tình thương lớn đến thế.
Chưa kịp hết xúc động, Tuấn còn nói thêm:
“Nhưng… vẫn còn một chuyện nữa mà chính chị Lan cũng chưa biết. Trước khi mất, anh Hải có để lại cho chị một cuốn sổ tiết kiệm, nhờ người bạn giữ hộ, dặn chỉ khi cả bốn anh em lập gia đình và vững vàng thì mới đưa lại. Hôm nay, cháu mời chú ấy lên trao lại tận tay chị.”
Cả khán phòng ồ lên…