Tôi tên Nam, năm nay đã 40 tu/ổ/i. Ở cái tuổi mà bạn bè đã con bồng cháu bế, tôi vẫn lẻ bóng đi về, phần vì mải làm ăn, phần vì chưa từng có cảm giác rung động đủ lớn để dắt ai về ra mắt mẹ.
Mẹ tôi, một người phụ nữ gốc Bắc, nghiê/m kh/ắc và sống theo lối cũ, m/ắng m/ỏ tôi suốt:
“M/ày định để tao nhắm mắt xuôi tay mà không có cháu bế à?”
Một ngày, mẹ tôi bảo có mai mối cho một người phụ nữ “hiền lành, ngoan ngoãn”, nhưng là mẹ đ/ơn thân, đã có hai con. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà đã chốt luôn ngày gặp mặt.
Lần đầu gặp cô ấy – tên là Hồng – tôi ấn tượng ngay. Không quá xinh đẹp, nhưng nét mặt có gì đó thân quen và bình yên lạ lùng. Cô ấy 33 tu/ổ/i, từng trải, nói năng từ tốn, ánh mắt luôn chùng xuống khi nhắc về quá khứ.
Tôi không hiểu vì sao mình lại đồng ý cưới nhanh đến vậy. Có lẽ vì mẹ ép, nhưng cũng có lẽ vì cô ấy khiến tôi có cảm giác… như đã từng quen biết.
Đêm tân hôn…
Mọi thứ diễn ra lạ lùng ngay từ đầu. Hồng run rẩy, tay không ngừng níu lấy tấm vải mỏng che người. Tôi dịu dàng nắm tay cô, định trấn an, thì chợt ánh đèn ngủ rọi vào một vết sẹ/o dài chạy dọc cổ tay trái cô ấy.
Tôi ch/ế/t lặ/ng.
Vết sẹo đó… tôi không thể quên.
Hồi nhỏ, tôi có một người chị tên Lan, hơn tôi 5 t/u/ổi. Chị từng bị t/a/i n/ạ/n năm 10 tuổ/i …Tôi sống một mình, khó khăn nhưng vẫn cố vay nợ để nuôi đứa trẻ mồ côi không quen biết, hơn 10 năm sau, cho đi học đại học rồi biệt tích không về, thân già còng lưng đến ngân hàng trả nợ thì ng:ỡ ng:àng trước câu nói của nhân viên về khoản tiền này..
Tôi sống một mình nơi vùng quê nghèo, không chồng con, không họ hàng thân thích. Cả đời lam lũ với ruộng đồng, sống tằn tiện qua ngày. Năm ấy, trong một đêm mưa tầm tã, tôi nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng chùa. Nó còn đ-ỏ h;/ỏn, quấn trong chiếc khăn cũ sũng nước.
Không ai nhận, tôi cưu mang.
Tôi đặt tên nó là Minh – mong nó sáng dạ, sáng đời. Nuôi một đứa trẻ không m;/ áu mủ đã khó, nuôi trong cảnh túng thiếu lại càng gia-n nan. Tôi vay mượn khắp làng trên xóm dưới, rồi vay cả ngân hàng chính sách để lo ăn học cho nó. Có bữa chỉ dám ăn cháo trắng, để nó được có hộp sữa, quyển vở mới đến trường như bạn bè.
Minh lớn lên, thông minh, ngoan ngoãn, ít nói. Nó không gọi tôi là mẹ, chỉ gọi là “dì”, nhưng tôi chẳng trách. Chỉ cần nó học hành nên người.
Năm nó đậu đại học, tôi vét sạch tiền, lại cắm sổ đỏ căn nhà cũ để vay ngân hàng thêm một lần nữa. Minh cúi đầu, nói khẽ:
– Con sẽ cố gắng, dì chờ con về.
Nhưng rồi nó không về.
4 năm, rồi 5 năm… không một cuộc gọi, không một lá thư. Tôi dò hỏi bạn học, trường cũ – như thể nó chưa từng tồn tại. Số điện thoại thì đã hủy, địa chỉ cũng không còn. Tôi âm thầm đi tiếp quãng đời còn lại bằng những gánh rau ngoài chợ, những lần đi làm thuê nhặt rác ban đêm để trả nợ dần.
Mười ba năm sau ngày đầu tiên tôi đặt chân đến ngân hàng vay tiền nuôi nó, tôi quay lại, run rẩy với xấp giấy tờ trong tay, lưng đã còng, mắt đã mờ. Tôi nói:
– Cô ơi, dì muốn tất toán khoản nợ cuối cùng. Còn bao nhiêu thì dì trả hết.
Nhân viên ngân hàng tra máy, nhìn tôi một lúc lâu rồi khẽ nhíu mày.
– Bác chờ chút. Khoản vay này… đã được thanh toán hết rồi mà? Từ cách đây hai năm.
Tôi sững sờ.
– Sao cơ? Ai… ai thanh toán…?
Cô nhân viên nhìn màn hình rồi cúi xuống đọc:
– Ghi chú tài khoản của nhân viên khiến tôi bàn-g hoà-ng… …
…Cô nhân viên đọc chậm rãi từng chữ:
– “Người trả: Trần Minh. Nội dung: Trả nợ cho dì. Cảm ơn vì đã nuôi con.”
Tôi chết lặng. Đôi tay run rẩy đến mức xấp giấy tờ rơi xuống nền gạch ngân hàng.
Cái tên ấy… đúng là nó. Trần Minh – đứa trẻ tôi nhặt từ cổng chùa trong đêm mưa năm nào.
Tim tôi đập loạn xạ. Hơn mười năm trời không một tin tức, không một lời hỏi han… tôi đã nghĩ nó quên hẳn người đàn bà quê mùa này. Vậy mà, nó vẫn nhớ. Nó âm thầm tìm cách trả lại cho tôi từng đồng vay mượn để nuôi nó khôn lớn.
Cô nhân viên đưa lại giấy tờ, khẽ nói:
– Bác… có muốn tôi in thông tin liên hệ của anh ấy không? Trên hồ sơ thanh toán có số điện thoại và địa chỉ email.
Tôi mở miệng định nói “có”, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Nước mắt cứ thế trào ra, ướt nhòe cả tờ giấy vay nợ cuối cùng.
Tôi gật đầu.
Cầm tờ giấy ghi vội số điện thoại, tôi bước ra khỏi ngân hàng, đứng dưới nắng trưa chói chang. Ngón tay tôi run run bấm từng số.
Điện thoại đổ chuông. Một giọng nam trầm, trưởng thành vang lên ở đầu dây bên kia:
– “Dì… là dì thật sao?”
Tôi bật khóc nức nở.
– “Minh ơi… con ở đâu? Về với dì… được không?”
Ở đầu dây kia, giọng nó nghẹn lại:
– “Dì chờ con. Con đang trên đường về.”