Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ giấy giấ:;u bên trong thùng gạo, nào có ngờ được bố mẹ chúng nó để lại…

Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ giấy giấ:;u bên trong thùng gạo, nào có ngờ được bố mẹ chúng nó để lại…

Tôi là một người đàn ông sống ở vùng quê miền Trung, quanh năm gắn bó với ruộng đồng, ao cá. Vợ mất sớm, tôi sống đơn độc, chẳng vợ con, nhưng cuộc đời không để tôi yên bình mãi. Anh trai tôi – vốn là người ít nói, tính cách khép kín – một hôm mang hai đứa con trai đến gửi. Đứa lớn mới tám tuổi, đứa nhỏ chỉ vừa lên năm. Anh chỉ để lại một câu:

– Anh không thể nuôi nổi tụi nó… Nhờ em!

Rồi đi mất.

Tôi ngỡ ngàng, nhưng không kịp hỏi thêm điều gì. Anh đi biền biệt, không thư từ, không một lời nhắn. Chị dâu tôi thì đã mất từ năm ngoái do bệnh hiểm nghèo. Ngày chị mất, anh dường như đã thay đổi, không còn là người đàn ông từng chăm vợ, chăm con đầy tình cảm mà tôi biết. Sau đó nghe phong thanh đâu đó anh lấy vợ mới, bỏ lại hai đứa nhỏ cho bà ngoại. Rồi bà ngoại cũng mất… Cuối cùng, chúng nó về tay tôi – một người bác không có kinh nghiệm nuôi trẻ, chỉ có một trái tim còn biết thương người.

Ban đầu, tôi định nhận nuôi tạm một thời gian. Tôi vẫn nghĩ: “Chắc anh sẽ quay lại.”

Nhưng ngày này qua ngày khác, tháng này nối tháng kia, chỉ có tôi, hai đứa trẻ, và những bữa cơm đạm bạc trong căn nhà mái ngói đơn sơ. Đứa lớn tên là Quang, đứa nhỏ là Nam. Cả hai đều ít nói, hay giật mình, nhất là khi tôi lớn tiếng vì mệt hoặc cáu chuyện ngoài ruộng. Chúng ngoan một cách lặng lẽ. Không mè nheo, không cãi lời. Nhưng ánh mắt lúc nào cũng buồn buồn, nhất là vào buổi tối, khi cả ba người đã lên giường, dưới ánh đèn dầu leo lét.

Tôi dần học cách làm cha, dù đã bước sang tuổi năm mươi. Học cách nấu ăn có rau xanh cho trẻ con, học cách kể chuyện cổ tích cho tụi nó nghe mỗi đêm. Và tụi nhỏ cũng dần mở lòng. Quang bắt đầu hỏi tôi những câu vu vơ: “Bác có sợ ma không?”, “Bác có thương mẹ cháu không?”, hay “Nếu cháu hư, bác có trả cháu về cho ba không?”…

Tôi chỉ biết ôm nó vào lòng mà không trả lời nổi.

Một buổi sáng, khi tôi vừa đi cắt lúa về, mồ hôi nhễ nhại, Quang chạy ra sân, tay cầm một tờ giấy ố vàng, mép giấy hơi rách, ánh mắt hoảng hốt:

– Bác ơi! Trong thùng gạo có giấy nè!

Tôi lau vội tay, cầm lấy. Tờ giấy viết tay, chữ nắn nót, nét run rẩy như của người đang khóc. Là của chị dâu tôi – người phụ nữ hiền lành mà tôi luôn quý mến…

Tờ giấy mỏng manh ấy, dù đã nhuốm màu thời gian, vẫn mang theo hơi thở nghẹn ngào của một người mẹ đang gắng gượng viết ra những lời sau cuối cho con mình. Tôi run tay đọc từng dòng, từng chữ như đang nghe thấy giọng nói của chị dâu vọng về từ cõi nào xa xăm:

“Nếu một ngày em không còn ở bên các con nữa…

Anh à, nếu anh còn chút lương tâm, xin đừng bỏ rơi con mình. Nếu anh không thể nuôi, hãy đưa chúng đến chỗ chú Bảy. Em tin, chú ấy sẽ không nỡ nhìn hai đứa bơ vơ.

Chú Bảy…

Em gửi lại chú tờ giấy này, nếu chú đang cầm trên tay, chắc có lẽ em đã không còn…

Trong ngăn bí mật dưới thùng gạo có sổ tiết kiệm. Em bán đất sau nhà, được 320 triệu đồng. Em nhờ một người quen làm ngân hàng mở sổ đứng tên Quang và Nam, chia đều. Mỗi sổ 160 triệu. Mật khẩu là ngày sinh của hai đứa.

Xin chú… xin chú đừng để tiền ấy rơi vào tay ai khác. Đó là chút hơi thở cuối cùng em để lại cho con.

Chúng là tất cả của em. Và em tin, chú là người cuối cùng có thể cho tụi nó một mái nhà…”

– Vân
(Ngày… tháng… năm…)

Tôi đọc xong mà tay vẫn còn run. Nước mắt không biết đã trào ra từ lúc nào. Tôi nhìn Quang – thằng bé đứng cách tôi một bước, khuôn mặt nó còn lấm lem đất, mắt nhìn tôi đầy mong ngóng:

– Bác ơi… mẹ cháu viết hả?

Tôi gật đầu. Không nói nổi gì thêm. Tôi chỉ dang tay ôm chặt lấy thằng nhỏ, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của nó, và sự run rẩy trong lồng ngực gầy guộc.

Một lát sau, tôi kiểm tra dưới đáy thùng gạo – nơi được kê bằng hai miếng gỗ chéo nhau. Gỡ ra, tôi thấy một phong bì nilon gói kỹ. Mở ra, đúng là hai cuốn sổ tiết kiệm ngân hàng, còn nguyên. Sổ đứng tên Quang và Nam, mỗi sổ 160 triệu. Kèm theo đó là tờ giấy chứng nhận bán đất viết tay có công chứng – tên người bán là chị Vân, tên người mua là một phụ nữ nào đó ở xã bên, tôi không quen.

Tôi siết hai cuốn sổ trong tay mà như siết lấy chính lời trăn trối của một người mẹ đã khuất.

Không cần hỏi thêm. Không cần chờ ai về.

Từ giây phút đó, tôi biết: Hai đứa trẻ này là con tôi. Không phải vì máu mủ, mà vì tôi đã nhận chúng bằng cả phần người lẫn phần người dưng trong đời.

Tôi đi lên huyện làm giấy xác nhận giám hộ. Rồi đến ngân hàng xác minh hai sổ tiết kiệm. Tôi giữ lại một sổ, gửi lại sổ kia vào chế độ định kỳ – mỗi tháng trích một phần nhỏ để lo học phí, sách vở.

Còn phần lớn, tôi để dành. Không đụng vào. Tôi nói với tụi nhỏ:

– Sau này hai đứa lớn lên, bác giao lại. Mẹ tụi con cực lắm mới dành dụm được.

Quang ôm lấy tôi, khóc rấm rứt. Nam cũng bám chặt lưng tôi, miệng lí nhí: “Bác ơi đừng bỏ tụi con nha…”

Tôi không trả lời. Chỉ cúi xuống, kéo áo lên lau nước mắt cho cả hai đứa.

Tôi biết, mình không giàu tiền. Nhưng tôi vẫn còn đủ tình thương để bù cho những tổn thương tụi nhỏ phải gánh.

Và từ ngày đó, căn nhà nhỏ bên bờ ruộng ấy lại vang lên tiếng cười trẻ thơ mỗi tối. Dưới ngọn đèn dầu cũ, ba người đàn ông – một già, hai nhỏ – ngồi kể nhau nghe chuyện cổ tích, chuyện mẹ, chuyện bác… và chuyện về một gia đình bắt đầu từ một tờ giấy giấu trong thùng gạo.

Related Posts

Cho;á;ng với số tiền Mỹ Tâm ủng hộ người dân vùng lũ Điện Biên, con số thật đáng tự hào

Tối 5-8, Mỹ Tâm ủng hộ 300 triệu đồng cho Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh Điện Biên, còn Duy Mạnh đấu giá tranh nhằm ủng…

Ly hôn vợ ở tuổi 62, tôi từng nghĩ sẽ sống cô đơn đến hết đời. Thế nhưng, từ khi gặp em – cô gái kém tôi 22 tuổi, tôi như được hồi sinh, sống lại những năm tháng thanh xuân với một tình yêu m;ãnh l;iệt.

Ly hôn vợ ở tuổi 62, tôi từng nghĩ sẽ sống cô đơn đến hết đời. Thế nhưng, từ khi gặp em – cô gái kém tôi…

Chồng đặt bàn ăn tối với nh;ân t;ình, tôi đặt ngay bàn bên cạnh và mời một người tới khiến anh ta x/ấ/u h/ổ tới cuối đời…

Chồng đặt bàn ăn tối với nh;ân t;ình, tôi đặt ngay bàn bên cạnh và mời một người tới khiến anh ta x/ấ/u h/ổ tới cuối đời…“Tôi…

Ngày anh trai t;ái h;ôn, mẹ mời chị dâu cũ ‘c/au đ/iếc’ đến để tr/êu ng/ươi, chị vừa xuất hiện bà đã đứng không vững ….

Ngày anh tôi tái hôn, trời nắng hanh hao như muốn b;ốc ch/áy. Tôi về nhà mẹ từ sáng, tay phụ sắp mâm cỗ, lòng vẫn cứ…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi, ai ngờ biến cố cũng đến từ đây vợ chồng tôi mới rõ b/ộ m/ặt con rể…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *