Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời…Khi ông Hòa bước chân vào nhà con gái và con rể lần đầu tiên cách đây 20 năm, chẳng ai trong gia đình nghĩ rằng ông sẽ sống ở đó lâu đến thế. Lúc ấy, ông vừa tròn 65 tuổi, gầy gò, tóc bạc, ánh mắt lúc nào cũng xa xăm như người đã buông bỏ gần hết những vướng bận của trần thế. Sau khi vợ mất, ông không còn nơi nào để nương tựa ngoài cô con gái út – Hạnh – người duy nhất vẫn còn giữ liên lạc thường xuyên và dường như cũng là người con duy nhất còn yêu thương ông thật lòng.

Chồng Hạnh – anh Nam – vốn là người kín đáo, sống có trách nhiệm, nhưng cũng không dễ chịu gì với chuyện “nuôi bố vợ” dài hạn. Anh chưa từng nói thẳng điều ấy ra, nhưng qua những ánh mắt, tiếng thở dài sau mỗi bữa ăn, những lần lén tính toán chi tiêu sau lưng vợ, Hạnh đều hiểu. Dù vậy, cô luôn cố gắng giữ gìn mái ấm, thuyết phục chồng bằng sự dịu dàng và một lòng tin rằng, làm phúc thì trời thương.

Ông Hòa không bao giờ đụng đến tiền bạc trong nhà. Không góp tiền ăn, không hỗ trợ chăm cháu, ông sống lặng lẽ trong căn phòng nhỏ cuối nhà, quanh quẩn với vài chậu bonsai cũ kỹ và quyển sách cũ. Ban ngày, ông hay ra công viên gần nhà ngồi ngắm chim bay, lâu lâu mới trò chuyện vài câu với hàng xóm. Buổi tối, ông ăn cơm xong là về phòng, chẳng mấy khi góp chuyện.
Nam từng khó chịu vì sự thờ ơ ấy. “Ông sống mà như không sống cùng gia đình,” anh từng nói với vợ. “Ăn không, ở không, chẳng giúp được gì, cũng chẳng buồn hỏi han ai.”

Nhưng Hạnh vẫn nhẹ nhàng: “Ông già rồi, em chỉ mong ông sống yên ổn những năm tháng cuối đời.”

Có lúc Nam muốn nói chuyện thẳng thắn với ông Hòa, nhưng rồi lại thôi. Không phải vì thương, mà vì thấy vô nghĩa. Ông cụ như người đã sống xong đời, chẳng điều gì lay động được. Vậy là anh cắn răng, sống cùng “một người xa lạ trong nhà” suốt 20 năm.

Thế rồi, một ngày đầu mùa hạ, ông Hòa trút hơi thở cuối cùng sau một cơn đột quỵ. Không kèn trống, không di chúc, không để lại lời nhắn. Căn phòng nhỏ ông ở chỉ còn lại vài cuốn sách, một bàn thờ vợ ông, và chiếc rương gỗ cũ kỹ khóa kín.

Tang lễ diễn ra giản dị. Nam và Hạnh lo liệu tất cả như một nghĩa vụ sau cùng. Sau khi an táng xong, Nam thấy nhẹ lòng – không phải vì thoát khỏi gánh nặng, mà vì cuối cùng, một mối quan hệ chẳng thể gọi tên đã kết thúc.

Nhưng chưa đầy một tuần sau đó, một người đàn ông mặc vest lịch thiệp xuất hiện trước cửa nhà họ với một phong bì dày. Anh ta là luật sư riêng của ông Hòa.

“Xin lỗi đã làm phiền anh chị, nhưng tôi được ông Hòa ủy quyền gửi đến một số giấy tờ, và một điều mà ông muốn hai người biết sau khi qua đời,” người luật sư nói.

Nam và Hạnh nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên. Cả hai chưa từng nghe ông Hòa nhắc đến bất kỳ tài sản hay kế hoạch gì…

Người luật sư mở phong bì, rút ra một tập hồ sơ dày cùng một bức thư tay, nét chữ run rẩy nhưng rõ ràng, ký tên: Hòa – ngày 20 tháng 3, năm 2025.

– Trước khi đọc nội dung thư, xin phép tôi được trình bày về phần pháp lý trước – luật sư nói, giọng bình tĩnh, chuyên nghiệp – Ông Hòa đã lập di chúc hợp pháp và niêm phong tại văn phòng luật của chúng tôi cách đây 5 năm. Trong đó, ông chỉ định người thừa kế duy nhất là… anh Nam.

Nam giật mình:

– Tôi? Nhưng tôi… tôi có làm gì đâu? Ông ấy… ông ấy thậm chí chưa từng nói chuyện nhiều với tôi…

Hạnh cũng bối rối:

– Anh tôi, chị cả tôi, rồi cả cháu ông nữa… không ai được nhắc đến sao?

Luật sư gật đầu:

– Ông ấy nói rõ: “Chỉ có một người duy nhất đủ kiên nhẫn sống cùng tôi 20 năm mà không đuổi tôi đi. Tôi muốn để lại chút gì đó để người đó hiểu rằng, tôi không vô ơn.”

Nam bàng hoàng. Trong suốt 20 năm, anh luôn nghĩ ông Hòa không quan tâm, không biết đến sự hy sinh âm thầm của mình. Hóa ra ông biết. Biết tất cả.

Luật sư đưa tiếp tờ giấy xác nhận sở hữu một mảnh đất 500m2 tại khu vực đang quy hoạch thành khu dân cư cao cấp ở Long Thành, kèm sổ tiết kiệm 3,2 tỷ đồng đứng tên ông Hòa, giờ chuyển sang cho Nam toàn quyền thừa kế.

Nam gần như chết lặng.

Anh run rẩy cầm lấy lá thư, mở ra đọc trước mặt vợ và luật sư.


“Nam,

Tôi viết lá thư này không phải để giải thích, mà chỉ muốn cảm ơn. Cảm ơn vì anh đã chịu đựng tôi suốt 20 năm, dù chẳng hề vui vẻ. Tôi không trách điều đó – nếu đổi lại là tôi, chắc gì tôi đã làm tốt hơn.

Tôi biết anh từng tức giận, từng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà. Nhưng anh đã không làm thế. Và tôi càng biết, anh chưa từng để vợ mình phải khó xử, chưa từng nói nặng lời với Hạnh vì tôi. Đó là sự tử tế mà suốt đời tôi chưa từng nhận được từ bất kỳ người con rể nào.

Anh nghĩ tôi sống như một cái bóng, vô dụng và lạnh lùng. Nhưng đó là cách tôi bảo vệ bản thân khỏi nỗi đau tuổi già. Tôi đã mất quá nhiều: vợ tôi, các đứa con bỏ rơi tôi, danh dự, lòng tin… Chỉ còn mỗi Hạnh và anh là không quay lưng với tôi.

Đất kia là của cha mẹ tôi để lại. Tôi giữ lại vì sợ con cháu chia năm xẻ bảy. Tôi để lại cho anh không phải vì tiền, mà vì niềm tin. Hãy dùng nó để lo cho Hạnh, cho các cháu, và… để sống nhẹ lòng, như tôi cuối cùng cũng đã làm được.”

– Ông già không thân thiện, Hòa.


Lá thư kết thúc, nhưng không ai nói một lời.

Nam ngồi im lặng rất lâu, mắt đỏ hoe, trong lòng nghẹn lại như vừa đánh mất điều gì đó mà anh chưa từng kịp trân trọng.

Hạnh khẽ đặt tay lên vai chồng, thì thầm:

– Em đã nói rồi, làm phúc thì trời thương…

Nam siết nhẹ tay vợ.

Lần đầu tiên sau 20 năm, anh mới hiểu ra: Có những món nợ không cần trả bằng tiền, mà bằng cả một đời kiên nhẫn.

Related Posts

Cho;á;ng với số tiền Mỹ Tâm ủng hộ người dân vùng lũ Điện Biên, con số thật đáng tự hào

Tối 5-8, Mỹ Tâm ủng hộ 300 triệu đồng cho Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh Điện Biên, còn Duy Mạnh đấu giá tranh nhằm ủng…

Ly hôn vợ ở tuổi 62, tôi từng nghĩ sẽ sống cô đơn đến hết đời. Thế nhưng, từ khi gặp em – cô gái kém tôi 22 tuổi, tôi như được hồi sinh, sống lại những năm tháng thanh xuân với một tình yêu m;ãnh l;iệt.

Ly hôn vợ ở tuổi 62, tôi từng nghĩ sẽ sống cô đơn đến hết đời. Thế nhưng, từ khi gặp em – cô gái kém tôi…

Chồng đặt bàn ăn tối với nh;ân t;ình, tôi đặt ngay bàn bên cạnh và mời một người tới khiến anh ta x/ấ/u h/ổ tới cuối đời…

Chồng đặt bàn ăn tối với nh;ân t;ình, tôi đặt ngay bàn bên cạnh và mời một người tới khiến anh ta x/ấ/u h/ổ tới cuối đời…“Tôi…

Ngày anh trai t;ái h;ôn, mẹ mời chị dâu cũ ‘c/au đ/iếc’ đến để tr/êu ng/ươi, chị vừa xuất hiện bà đã đứng không vững ….

Ngày anh tôi tái hôn, trời nắng hanh hao như muốn b;ốc ch/áy. Tôi về nhà mẹ từ sáng, tay phụ sắp mâm cỗ, lòng vẫn cứ…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi, ai ngờ biến cố cũng đến từ đây vợ chồng tôi mới rõ b/ộ m/ặt con rể…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một…

Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ giấy giấ:;u bên trong thùng gạo, nào có ngờ được bố mẹ chúng nó để lại…

Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *