Trưa Hà Nội, cái nắng oi nồng như muốn thiêu đốt mọi thứ. Nhiệt độ ngoài trời đã lên tới 38 độ, đường nhựa bốc hơi hầm hập. Giữa dòng xe cộ đông đúc, chú Tuyền – một người đàn ông ngoài 50, dáng người gầy gò, làn da sạm nắng – vẫn miệt mài chạy chiếc xe máy cũ kỹ để giao đơn bún cuối cùng trước khi vào viện chăm vợ.
Đơn hàng chỉ là hai bát bún giá 100 nghìn đồng, nhưng với chú, số tiền đó quý giá biết bao – đủ để mua cho vợ hộp sữa và vài liều thuốc. Vợ chú bị ung thư, nằm viện đã gần hai tháng. Mỗi đồng kiếm được đều là mồ hôi, là nỗ lực không mỏi của người chồng già.
Gần 12 giờ trưa, chú đến địa chỉ đặt hàng, gọi điện cho khách nhưng… thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Chú đứng chờ bên lề đường, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Mười phút, rồi hai mươi phút trôi qua…
Cuối cùng, đầu dây bên kia cũng đổ chuông. Chú thở phào, hy vọng. Nhưng rồi tim chú chùng xuống khi nghe giọng lạnh lùng:
– Ơ, tôi không có nhu cầu ăn nữa. Tôi bận rồi. Bye.
Tút… tút…
Chú Tuyền đứng chết lặng, tay vẫn cầm hai hộp bún nóng hổi. Đôi chân rã rời, chú ngồi gục xuống bên lề đường, tựa lưng vào cột điện. Mồ hôi nhỏ giọt xuống má, hòa lẫn cùng nước mắt.
“Tiền thì không có… hàng thì bị bom… Giờ biết lấy gì mua thuốc cho bà ấy đây…”
Ngay lúc ấy, một chiếc ô tô dừng lại gần chỗ chú. Một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, đeo kính bước xuống, nhìn chú một lúc lâu rồi tiến đến:
– Chú ơi, chú không sao chứ?
Chú Tuyền vội gượng dậy, lắc đầu cười trừ:
– Không sao, cô ạ… Chú chỉ hơi mệt chút thôi…
Người phụ nữ nhìn hai hộp bún, chợt hỏi:
– Bún đó còn nóng không chú?
– À… còn nóng… nhưng khách bom hàng rồi…
– Vậy… cháu xin mua lại nhé. Bao nhiêu tiền?
Chú ngẩng lên, ngập ngừng:
– 100 nghìn… nhưng thôi cô ạ, cháu ăn thì chú cho luôn. Chứ chú cũng chẳng biết làm gì nữa…
Người phụ nữ không nói gì, mở túi, rút ra một tờ 500 nghìn đưa cho chú:
– Cháu không chỉ mua bún, mà muốn giúp chú một chút. Trưa nắng như thế này, chú đừng để mình kiệt sức quá… Giữ lấy để chăm bác gái nhé.
Chú Tuyền sững người. Miệng lắp bắp không nói thành lời. Người phụ nữ chỉ cười nhẹ, rồi nhanh chóng bước lên xe. Khi chiếc ô tô rời đi, chú vẫn còn đứng ngẩn ngơ nhìn theo, nước mắt lại lăn dài – lần này không phải vì tủi thân, mà vì cảm động.
Chiều hôm đó, trong phòng bệnh, chú Tuyền cầm tay vợ, kể lại chuyện lúc trưa bằng giọng run run. Vợ chú cười, gương mặt gầy gò ánh lên chút hy vọng:
– Trên đời này… vẫn còn nhiều người tốt lắm ông nhỉ…
– Ừ… Chỉ cần mình không buông bỏ… điều kỳ diệu rồi cũng sẽ đến…
Và điều kỳ diệu thật sự đã đến – ngày hôm sau, người phụ nữ hôm ấy quay lại bệnh viện. Hóa ra cô là giám đốc một tổ chức từ thiện. Từ câu chuyện của chú, cô đã đứng ra kêu gọi hỗ trợ cho cả hai vợ chồng – một hành trình mới bắt đầu, từ chính hai bát bún giữa trưa hè.