“Có 3 người con 2 trai và 1 gá//i nhưng cũng không nuôi nổi mẹ gi/à…” người dân xunh quanh ai cũng thấy ái ngại!

Hôm ấy, Hà Nội nắng như thiêu đốt. Trời 40 độ, mặt đường bốc hơi như muốn cháy cả đôi dép rách cụ Tư đang mang. Cụ Tư – 76 tuổi – với chiếc nón lá cũ kỹ, lưng còng, vai đeo chiếc bao tải vải bạc màu, vẫn chậm rãi đi từng bước, nhặt từng vỏ chai, lon bia dọc con phố lớn.

Cụ có ba người con: hai trai, một gái. Người con trai lớn làm việc trong một công ty xây dựng, đã mua nhà riêng từ lâu. Người con thứ hai định cư ở nước ngoài. Còn cô con gái út, Lan, từng là niềm hy vọng duy nhất cụ bấu víu khi về già, nay cũng lấy chồng xa rồi rất ít khi về thăm mẹ.

Cụ không trách ai cả. “Chúng nó bận” – cụ vẫn hay lẩm bẩm vậy mỗi khi hàng xóm hỏi han. Nhưng sâu trong ánh mắt mờ đục ấy, luôn có một nỗi buồn cố giấu.

Trưa hôm đó, cụ đang lom khom cúi xuống nhặt chai nước dưới gốc cây thì nghe tiếng xe máy dừng lại phía sau. Chưa kịp quay lại, một túi đồ nilon to nặng được ném xuống trước mặt cụ. Giọng nói quen quen vang lên:

– “Cầm lấy mà ăn! Đừng theo con nữa.”

Cụ ngẩng đầu lên. Là Lan. Con gái cụ. Nhưng chỉ kịp thấy bóng con gái mặc áo chống nắng kín mít phóng xe đi mà không quay đầu lại. Cụ định gọi với theo, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không phát ra thành tiếng.

Cụ từ tốn mở túi ra. Bên trong không phải cơm, cũng chẳng phải nước mát như cụ vẫn mong đợi. Mà là… một tập hồ sơ bệnh án, một bức thư taymột xấp tiền dày.

Bức thư viết nguệch ngoạc, có lẽ Lan viết trong vội vàng:

“Mẹ ơi, con xin lỗi…
Con mới phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối. Chắc con không còn nhiều thời gian…
Con biết mình chưa từng là đứa con tốt. Biết mẹ khổ vì con nhiều…
Nhưng con không thể ra đi khi mẹ vẫn còn còng lưng đi nhặt rác giữa trưa nắng như thế này.
Đây là toàn bộ số tiền con có – 78 triệu – con xin gửi mẹ.
Con không dám đối mặt, nhưng con thương mẹ… nhiều lắm.”

Cụ Tư lặng người. Gió như ngưng thổi. Tiếng xe cộ bỗng mờ dần trong tai cụ. Cụ ôm chiếc túi vào lòng, nước mắt rơi xuống bỏng rát trên đôi má đã hằn bao nếp nhăn của tháng năm.

Trưa hôm đó, sau khi đọc bức thư và phát hiện Lan – con gái út – bị ung thư giai đoạn cuối, cụ Tư bắt chuyến xe buýt, lưng đeo chiếc túi bạc màu đã cũ, trên tay cầm chặt tập bệnh án như ôm cả sinh mạng của đứa con mà cụ từng nghĩ đã lãng quên mình.

Lan đang nằm viện. Bệnh viện K cơ sở Tân Triều, phòng 303. Căn phòng nhỏ ngột ngạt mùi thuốc sát trùng và cả nỗi tuyệt vọng. Cụ vừa bước vào cửa, Lan giật mình quay đi, nước mắt cứ thế lặng lẽ trào ra.

– “Mẹ… Sao mẹ biết…”

Không trách, không hỏi. Cụ Tư chỉ đặt túi xuống, tiến đến, nhẹ nhàng nắm tay con gái – bàn tay giờ chỉ còn da bọc xương.

– “Mẹ nấu cho con ít cháo. Ăn chút nghe con. Gầy quá rồi…”

Lan bật khóc nức nở. Bao năm qua, cô giấu nỗi cô đơn, giả vờ mạnh mẽ, sống cuộc đời tưởng như đủ đầy với chồng con rồi ly hôn trong im lặng. Không dám về nhà, sợ mẹ buồn, sợ bị anh em trách móc, sợ mình yếu đuối.

Hai ngày sau, tin cụ Tư vào viện chăm con gái lan về đến tai hai người con trai – anh cả và anh hai. Không ai bảo ai, cả hai đều bỏ công việc để về. Lần đầu tiên sau bao năm, ba anh em ngồi bên giường bệnh, người cắt móng tay cho mẹ, người đút cháo cho em.

Anh cả nghẹn ngào:

– “Mẹ ơi… tụi con sai rồi. Chỉ biết lo cho mình mà không nhìn thấy mẹ cực khổ.”

Anh hai cầm tay Lan:

– “Em yên tâm điều trị. Chuyện còn lại có tụi anh.”

Lan gầy rộc, nằm trên giường bệnh, nhìn mẹ ngồi bên rót nước, hai anh trai cãi nhau chuyện thay ca trực, mắt đỏ hoe nhưng môi lại mỉm cười.

Ba tuần sau, Lan bắt đầu truyền hóa chất. Cụ Tư ở lại bệnh viện suốt, sáng sớm đi chợ mua đồ về nấu từng bữa cho con. Mỗi tối, cụ ngồi xoa chân cho Lan rồi mới chợp mắt trên chiếc ghế bố nhỏ.

Còn hai người con trai thì thay phiên nhau mang đồ tiếp tế, chăm cả mẹ lẫn em. Họ không còn tranh nhau sự nghiệp, tiền bạc, mà cùng lo cho mẹ, cho em gái – như ngày xưa ba còn sống.

Một hôm, Lan ôm lấy mẹ, gục vào vai cụ:

– “Giá như con hiểu ra sớm hơn… Mẹ tha lỗi cho con, được không?”

Cụ Tư không nói gì. Chỉ ôm con vào lòng, vỗ nhẹ như ngày xưa Lan còn bé bị ngã.

– “Mẹ vẫn luôn ở đây… Chờ con về thôi, con gái ạ.”

Và thế là, giữa bao ngày nắng gắt, giữa chật vật của bệnh tật và ân hận, một mái nhà tưởng đã rạn vỡ bỗng lại ấm dần lên.

Vì tình mẫu tử chưa từng mất.

Chỉ là… có lúc ta quên mất rằng, mẹ – luôn lặng lẽ đứng đó – chờ ta quay về.

Related Posts

Vợ chồng 5 năm không bằng công ty may mấy tháng, buồn quá

Tôi và chồng là bạn học. Năm 2017, chúng tôi về chung một nhà sau 6 năm tìm hiểu. Chồng tôi luôn yêu thương, quan tâm tôi…

Vì sao giờ trả phòng khá//ch sạn luôn là 12h, nghe đến lý do khiến triệu c//ặp đôi rùng m//ình

Hiện nay, đa số khách sạn đều quy định giờ check in – nhận phòng là 14h hoặc muộn hơn. Tuy nhiên, giờ check out – trả…

Nữ diễn viên diễn cảnh “QH” 100% không cần đóng thế: Chân thự thật sự

Mức cát-xê của diễn viên lõa thể nhận được khoảng 6,8 triệu đồng/lần, là mức giá cơ bản nhất. Được mệnh danh “biểu tượng gợi cảm”, Thư…

Chơi dù lượn, người phụ nữ 54 tuổi bị thanh niên 20 tuổi “xếp h//ình” ở độ cao 30m

“Tôi bị tấn công tình dục khi đang chơi dù lượn ở độ cao hơn 30m … Cảm giác như bị xâm phạm và dơ bẩn”, người…

Phụ nữ dễ dãi ‘quan h//ệ’ với người khác đều có chung 5 đặc điểm, đàn ông tinh ý nhìn là biết ngay

Hành vi phù phiếm “Những hành động vô tình của một người trong cuộc sống chỉ có thể phản ánh tính cách của cô ấy”. Trong giao…

Nữ giới có 6 dấu hiệu này rất giỏi chuyện ấ//y, cái thứ 3 đơn giản nhưng đúng 100%

Nếm rồi giữ đồ ăn lâu trong miệng Đàn ông không mấy khi để ý nên rất ít có cơ hội được nhìn thấy cách một người…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *