Chuyến bay VN238 chuẩn bị cất cánh từ Tân Sơn Nhất đi Hà Nội vào 8h sáng. Chị Nhàn – một bà mẹ đơn thân – dắt theo cô con gái 6 tu;/ổi tên Bông, đi thăm bà ngoại bị ố-m nặng.
Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khi chị vừa đặt Bông ngồi xuống ghế gần cửa sổ thì bé bỗng khó-c thét, gào lạc giọng:
“Mẹ ơi, con không ngồi đâu! Có người không cho con ngồi! Con s-ợ lắm!”
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai mẹ con. Tiếp viên tiến lại trấn an, chị Nhàn thì vội vã dỗ dành, nghĩ con bé đang mệt hay quấy. Nhưng Bông càng la to hơn, tay chỉ thẳng vào chỗ trống bên cạnh ghế:
“Chú kia bảo con xuống! ”
Không khí bắt đầu trở nên lạnh đi lạ thường. Một hành khách lớn tuổi phía sau khẽ thốt lên:
“Tôi cũng thấy… có ai đó lướt qua lúc nãy. Nhưng không có ai ngồi cả.”
Đúng lúc đó, một âm thanh cảnh báo vang lên từ buồng lái. Máy bay bị hoãn cất cánh khẩn cấp. An ninh sân bay lao tới, yêu cầu toàn bộ hành khách rời khỏi máy bay lập tức.
Chưa đầy 2 phút sau…
…cửa máy bay vừa được đóng lại thì một tiếng nổ lớn vang lên từ khoang chứa hành lý phía sau.
Cả sân bay Tân Sơn Nhất rúng động. Khói đen bốc lên từ thân máy bay VN238, kèm theo tiếng còi hụ của cứu hỏa, cứu thương vang dội khắp đường băng.
Chị Nhàn ôm chặt lấy bé Bông, run rẩy không nói nên lời. Cô bé – vẫn còn hoảng sợ – úp mặt vào vai mẹ, khẽ thì thầm:
“Chú kia không muốn ai bị thương… nên bảo con xuống…”
Các hành khách khác, dù đang trong trạng thái bàng hoàng, cũng bắt đầu quay sang nhìn hai mẹ con với ánh mắt khó tin và hoang mang.
Sau đó 3 giờ tại phòng an ninh sân bay:
Đại diện hãng hàng không, đội điều tra sân bay, và cả bên kỹ thuật đều ngồi họp khẩn cấp. Kết luận sơ bộ từ kỹ sư trưởng:
“Có một thiết bị nổ tự chế được cài trong một kiện hành lý gửi chậm, đặt đúng ngay khoang gần chỗ ngồi của hành khách 14A – tức là vị trí mẹ con cô Nhàn. Nếu máy bay cất cánh đúng giờ, thiệt hại sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mẹ con chị Nhàn. Một sĩ quan an ninh hỏi khẽ:
“Chị có biết ai đó cố tình nhắm vào mình không?”
Chị Nhàn lắc đầu, mặt vẫn tái nhợt.
Còn bé Bông – lúc này đã bình tĩnh lại – bỗng hỏi một câu khiến cả phòng lạnh sống lưng:
“Chú đó… đi đâu rồi ạ? Chú mặc đồ như phi công, ngồi cạnh con, chú nói máy bay có gì đó nguy hiểm lắm…”
Không ai dám đáp.
Tối hôm đó, bản tin thời sự:
“Vụ hoãn chuyến bay kỳ lạ cứu sống 178 người trên máy bay VN238.
Hiện chưa có ai đứng ra nhận trách nhiệm gài thiết bị nổ.
Công tác điều tra đang được tiến hành. Một bé gái 6 tuổi được cho là đã có phản ứng bất thường trước khi tai nạn xảy ra, dẫn đến hành động hoãn cất cánh kịp thời…”
Một tuần sau…
Chị Nhàn đưa con gái đến chùa. Cô bé chỉ tay vào bức di ảnh trong phòng thờ tổ:
“Mẹ ơi! Chú đó kìa! Chú ngồi cạnh con trên máy bay!”
Sư trụ trì tiến lại, lặng người một lúc, rồi nói:
“Đó là thầy Phúc – một vị sư từng là phi công quân sự trước khi xuất gia. Thầy mất cách đây đúng 7 năm, trong một vụ tai nạn trực thăng khi cố cứu dân vùng lũ… Bức ảnh này ít người biết đến, sao bé nhận ra được?”
Cả chị Nhàn và sư thầy đều lặng đi. Bên ngoài, tiếng chuông chùa vang lên từng hồi, rì rào như một lời tiễn biệt… hay là lời cảm ơn từ cõi vô hình.