Chồng dọn đến ở với b///ồ, tôi lặng lẽ chở mẹ chồng li///ệt đến gi/ao tr/ả, trước khi đi, tôi nói một câu khiến cả hai t/ái mặt…

Chồng dọn đến ở với b///ồ, tôi lặng lẽ chở mẹ chồng li///ệt đến gi/ao tr/ả, trước khi đi, tôi nói một câu khiến cả hai t/ái mặt…

Tôi và Minh k/ết hô/n được 7 năm. Cuộc hô/n nh/ân không phải màu hồng, nhưng tôi luôn cố gắng vì con, vì mái ấm mình đã chọn. Từ ngày cưới, tôi chấp nhận về sống cùng mẹ chồng – người phụ nữ mắc ta//i bi///ến, l///iệt nử//a ng//ười, chỉ nằm một chỗ và cần chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ.

Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản: bà là mẹ chồng, tôi là dâu, chăm sóc là bổn phận. Nhưng tôi không ngờ, gá//nh nặ///ng ấy sẽ kéo dài đến m//òn m//ỏi, và đa//u lò//ng nhất là từ người đáng ra phải cùng tôi gá/nh vá/c – chồng tôi.

Minh đi làm, tối về m/ệt là nằm chơi điện thoại. Mọi việc chăm mẹ, cơm nước, th//uốc m//en đều một tay tôi l/o. Anh luôn nói:

“Em giỏi chăm mẹ hơn anh. Anh mà làm, mẹ còn kh//ổ thêm.”

Tôi không trá//ch. Tôi nghĩ đơn giản: thôi thì vợ lo, chồng đi làm. Nhưng rồi tôi phát hiện – Minh không chỉ đi làm. Anh có người khác.

Mọi chuyện v/ỡ l/ở khi tôi vô tình thấy tin nhắn:

“Tối nay anh lại qua. Ở với em vui hơn ngàn lần ở nhà.”

Tôi không gà//o kh///óc. Không làm ầm. Tôi chỉ hỏi nhẹ:

“Anh định tính sao với mẹ – người anh b/ỏ mặ/c bao năm qua?”

Minh im lặng. Hôm sau, anh dọn ra ngoài. Tôi biết anh chuyển đến sống cùng người phụ nữ ấy. Mặc cho tôi gọi, nhắn tin – anh đều không trả lời. Mẹ chồng nằm trong phòng, không hay biết gì. Bà vẫn tin con trai đang bận việc, vài hôm nữa sẽ về.

Tôi nhìn bà – người từng xét nét tôi từng miếng ăn giấc ngủ, từng có lúc c//hỉ trí///ch tôi “không xứng làm dâu” – mà thấy nghẹn. Tôi từng muốn buông bỏ tất cả, nhưng rồi lại nghĩ: làm người, nên có nghĩa.

Một tuần sau, tôi gọi cho Minh:

“Anh rảnh không? Em mang mẹ đến cho anh chăm.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi cúp máy.

Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ lau người, thay quần áo, gấp gọn chăn màn cho mẹ chồng. Tôi xếp thu///ốc m///en, giấy tờ bệ///nh việ//n, cả sổ khám cũ vào một túi vải.

Tối, tôi bế bà lên xe lăn, nhẹ nhàng nói:

“Mẹ à, con đưa mẹ đến ở với anh Minh vài hôm cho mẹ đổi gió. Ở mãi một chỗ cũng buồn.”

Bà gật nhẹ, ánh mắt vui như trẻ con. Bà không biết mình sắp bị “gia//o t//rả” cho đứa con trai ru///ột th///ịt đã chọn b///ỏ r///ơi.
Đến nơi – một căn hộ chung cư nhỏ, tôi bấm chuông. Minh ra mở cửa, bên trong là người phụ nữ kia, vá//y ng/ủ lụ/a, son môi đ/ỏ ch/ót.

Cả hai ch///ết l///ặng khi thấy tôi đang đẩy x/e l/ăn, mẹ chồng ngồi trên đó, gương mặt tươi tỉnh.

Tôi nhẹ nhàng đẩy xe vào tận phòng khách, sắp xếp chăn gối, đặt t//úi thu///ốc lên bàn. Căn nhà thơm mùi nước hoa nhưng lạ/nh ta/nh.

Minh lắp bắp:

“Em làm gì vậy?”…

Tôi mỉm cười, rất nhẹ:
“Anh không nhớ à? Mẹ là của anh. Em chỉ là dâu. Em chăm 7 năm là đủ rồi.”

Người phụ nữ đứng sau lưng Minh, mặt tái xanh, tay vẫn cầm thìa sữa chua chưa kịp đưa lên miệng. Cô ta liếc vội vào chiếc xe lăn, nhìn mẹ Minh – người vẫn chưa hiểu chuyện gì, miệng mỉm cười ngây ngô vì thấy con trai mình.

Minh lúng túng bước tới, định chạm vào tay tôi giữ lại. Tôi né sang một bên, thản nhiên như thể đang hoàn thành một việc đã lên kế hoạch lâu rồi.

“Đây là sổ khám bệnh, đơn thuốc tháng, bỉm, khăn lau, cả thuốc phòng loét da. Em ghi hết liều dùng vào sổ rồi.”

Tôi đặt cuốn sổ xuống bàn, xoay người chuẩn bị đi. Minh bước tới, giọng cao hẳn lên:
“Em định bỏ mặc mẹ anh à? Em làm như vậy là bất nhân!”

Tôi dừng lại, không quay đầu, chỉ đứng im vài giây rồi khẽ đáp:

“Anh bỏ mặc bà suốt bảy năm, gọi là gì? Tôi chăm mẹ anh như người thân – không phải vì anh, mà vì bà là mẹ. Nhưng giờ tôi buông, không vì thù hận. Chỉ là… tôi đã làm đủ phần người.”

Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ kia, mỉm cười dịu dàng:

“Chị thương anh ấy thì thương trọn gói nhé. Đây là phần quà kèm theo.”

Rồi tôi rút trong túi ra một cuốn sổ đỏ, đặt lên bàn:

“Nhà tôi đứng tên một mình tôi. Tôi không giành gì cả. Anh ấy chỉ mang theo quần áo thôi. Nhưng nếu sau này cần viện phí cho mẹ – tôi vẫn góp một phần. Vì tôi từng làm con dâu tử tế.”

Nói rồi tôi cúi xuống vuốt tóc mẹ chồng lần cuối:
“Mẹ ở đây ngoan nhé. Mẹ mà buồn, con lại tới đón về đấy.”

Bà cụ mỉm cười, giọng run run:
“Ừ, con về rồi lại đến chơi với mẹ nhé…”

Tôi bước ra khỏi căn hộ. Cánh cửa đóng lại phía sau, để lại phía trong một căn phòng im phăng phắc, mùi nước hoa quyện với mùi dầu xoa bóp nhè nhẹ.

Đêm đó, tôi ngủ một mạch không mộng mị. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, dắt con đi ăn sáng. Một khởi đầu mới – không nước mắt, không oán trách, chỉ có sự nhẹ lòng của một người phụ nữ đã dốc hết tận cùng yêu thương, và học được cách đặt xuống đúng lúc.

Related Posts

Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đ:;ạp tung cửa bỏ chạy…

Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đ:;ạp tung cửa bỏ chạy……

Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng lại để mở nắp bỏ điện thoại ra thì không ngờ người gọi tới chính là…

Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng…

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”…

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi…

Ph/ục v/ụ mẹ chồng 15 năm, bà để lại 3 căn nhà cho em dâu – tôi nhặt cái ca cũ bà v/ứt đi khiến cả nhà phát s//ốc…

Tôi về làm dâu từ khi còn rất trẻ, mới hai mươi ba tuổi. Chồng tôi là con trai trưởng trong gia đình ba anh em, nên…

Có 4 người con thành đạt và căn nhà tận 3 tỷ đồng ở trung tâm, tôi vẫn chọn vào viện dưỡng lão, tưởng êm đềm hưởng tuổi già đỡ đau đầu với con cháu nhưng nào ngờ đâu…

Có 4 người con thành đạt và căn nhà tận 3 tỷ đồng ở trung tâm, tôi vẫn chọn vào viện dưỡng lão, tưởng êm đềm hưởng…

Mẹ vợ lên chăm con ở cữ, lúc bà về thấy vợ dúi cho bọc đồ to tướng, tôi giật lại xem thì tung ra giữa nhà, thứ bên trong khiến tôi xấu hổ ê chề… nhưng đó mới chỉ là khởi đầu cho một sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ đến.

Mẹ vợ lên chăm con ở cữ, lúc bà về thấy vợ dúi cho bọc đồ to tướng, tôi giật lại xem thì tung ra giữa nhà,…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *