Người chồng é/p vợ phải bỏ th;ai để dễ dàng đến với nhân tình, nhưng cô quyết định rời bỏ tất cả, trốn vào Đà Nẵng và âm thầm sinh hai con gái song sinh.

Người chồng é/p vợ phải bỏ th;ai để dễ dàng đến với nhân tình, nhưng cô quyết định rời bỏ tất cả, trốn vào Đà Nẵng và âm thầm sinh hai con gái song sinh. Bảy năm sau, cô trở lại với các con, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ phải trả giá từng chút một…”Anh muốn em bỏ đứa bé. Nó… là gánh nặng, là trở ngại duy nhất giữa anh và hạnh phúc thật sự. Em hiểu mà, đúng không?”

Câu nói đó như tiếng sét đánh nát niềm tin cuối cùng của Mai. Người chồng đầu gối tay ấp suốt 5 năm giờ lại nhìn cô như một kẻ thừa thãi – cả cô lẫn đứa con chưa kịp chào đời.

Đêm đó, mưa Đà Lạt lạnh buốt. Mai ngồi bó gối trên sàn nhà, tay ôm chặt lấy bụng đã bắt đầu lộ rõ. Ngoài phòng khách, Khánh – chồng cô – vẫn rì rầm cuộc gọi với một giọng nữ lạ. Cô không cần đoán, cũng không muốn đoán nữa. Mọi thứ đã quá rõ ràng.

Cô từng nghĩ yêu là hy sinh. Nhưng hóa ra có những sự hy sinh chỉ làm người ta lún sâu vào vũng bùn phản bội. Cô từ bỏ công việc, theo Khánh về Đà Lạt mở nhà hàng, hỗ trợ anh không một lời oán trách. Khi anh thành công, lời đầu tiên anh nói là “Anh không còn yêu em nữa.”

Mai từng nghĩ sẽ níu kéo. Vì con. Nhưng đêm đó, sau khi Khánh ném tờ giấy siêu âm lên bàn và lạnh lùng nói: “Em bỏ nó đi, anh lo hết,” cô biết mình không còn đường lùi.

Mai không nói gì, lặng lẽ gói ghém vài bộ đồ, nhét tiền tiết kiệm lén để dành vào ba lô. Trước khi rời khỏi, cô nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, khẽ cười: “Tôi sẽ không khóc nữa.”

Cô bắt chuyến xe đêm rời khỏi Đà Lạt, đi về phía Nam – nơi không ai quen biết cô, không ai phán xét, và cũng chẳng ai tên Khánh.

Mai chọn Đà Nẵng. Một thành phố biển đủ lớn để cô ẩn mình, đủ xa để không ai tình cờ nhận ra cô, và đủ yên bình để bắt đầu lại.

Khi đặt chân đến nơi, cô mang thai được 5 tháng.
Không nhà, không người thân, không công việc, chỉ có ý chí và đứa trẻ trong bụng là động lực sống còn.
Ban đầu cô làm phục vụ cho một quán cơm nhỏ gần biển. Chủ quán – dì Hoa – thấy bụng bầu ngày càng lớn, thương tình cho ở nhờ phòng trọ sau bếp. “Đời phụ nữ, ai cũng có lúc phải gồng lên mà sống,” dì Hoa thường bảo vậy.

Tháng 10 năm đó, Mai sinh đôi hai bé gái trong một bệnh viện quận. Cô đặt tên chúng là An và Nhi – nghĩa là bình an và kiên nhẫn. Vì cô mong các con lớn lên sẽ không phải trải qua bão giông như mẹ chúng.

Bảy năm trôi qua như một giấc mộng. Mai giờ là chủ một tiệm hoa nhỏ, sống đạm bạc nhưng đủ đầy bên hai con. An lanh lợi, Nhi trầm tính – nhưng cả hai đều thông minh, biết thương mẹ.

Dịp Tết năm đó, trong một lần tình cờ xem TV, Mai thấy Khánh xuất hiện trên bản tin doanh nhân thành đạt. Anh mở rộng chuỗi nhà hàng ra khắp miền Trung, và đang tổ chức tiệc từ thiện lớn ở Đà Lạt. Vợ anh – người tình năm xưa – giờ là “nữ doanh nhân quyền lực”, tay trong tay hạnh phúc trước ống kính.
Mai không cảm thấy gì. Không giận, không ghen. Chỉ thấy buồn cười.

Con gái cô – hai đứa trẻ mà Khánh từng muốn xóa bỏ – nay đã lớn, xinh xắn, học giỏi. Chúng là điều tuyệt vời nhất đời cô, còn anh thì không hề hay biết.

Tối hôm đó, Mai viết lên trang cá nhân một dòng duy nhất sau 7 năm im lặng:

“Tôi trở lại. Và tôi không còn là Mai của ngày xưa.”

Tin nhắn chỉ có tám chữ, không gắn ảnh, không hashtag, không tag ai, nhưng ngay lập tức khiến vài người bạn cũ ngỡ ngàng, vài người từng quen Khánh giật mình. Bởi Mai – người vợ cũ Khánh từng “âm thầm ly hôn vì lý do riêng tư” – đã biến mất bảy năm không một lời nhắn gửi.

Giờ cô quay lại, không ồn ào, không phô trương. Nhưng cái khí chất trầm tĩnh trong từng chữ khiến người ta không thể xem nhẹ.

Mai không về Đà Lạt. Cô chỉ âm thầm gửi một lá thư nặc danh đến chuỗi nhà hàng lớn nhất của Khánh, kèm theo tờ giấy siêu âm năm nào – thứ anh từng ném lên bàn như rác.

Cuối thư, cô viết:

“Anh đã từng gọi con là gánh nặng. Giờ chúng là hai đứa trẻ đứng đầu lớp, biết ba ngoại ngữ, có mẹ – và không cần cha.”

Rồi cô xé bản sao, đốt đi, không mong phản hồi. Đó không phải là để trả thù. Đó là để anh biết – thứ anh vứt bỏ đã nở hoa.

Nhưng Khánh thì không thể bình thản như cô nghĩ.

Khi cầm tờ giấy trong tay, anh tưởng ai đó đang đùa ác. Nhưng dòng chữ viết tay sau lưng tờ siêu âm – “An & Nhi, 2020 – mẹ hứa sẽ nuôi các con nên người” – là nét chữ của Mai. Anh từng thấy hàng nghìn lần. Không lẫn vào đâu.

Khánh mất ngủ cả đêm.

Bảy năm qua, anh sống sung túc, hào nhoáng, được tung hô là người đàn ông bản lĩnh. Nhưng không ai biết: cuộc hôn nhân hiện tại là gánh nặng, người vợ “quyền lực” lại là người kiểm soát từng bước đi của anh.

Anh từng nghĩ: bỏ Mai là một quyết định dứt khoát, đúng đắn. Nhưng khi thấy hình ảnh tiệm hoa nhỏ bên biển Đà Nẵng, với hai bé gái giống mình như đúc đang cười rạng rỡ bên một người phụ nữ dịu dàng – anh hiểu: có những điều, mất rồi không bao giờ lấy lại được.Mai không đợi anh đến.

Thay vào đó, cô đến trước – nhẹ nhàng, như một làn gió. Cô gửi hồ sơ cho một đối tác đang muốn rút vốn khỏi chuỗi nhà hàng của Khánh. Với tư cách một cổ đông mới, Mai xuất hiện tại cuộc họp chiến lược vào tháng 3, ở chính văn phòng Khánh.

Anh sững sờ. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tóc cột cao, ánh mắt không còn mềm yếu mà sắc sảo, điềm đạm.

– “Chào anh. Lâu rồi không gặp.”

Khánh đứng chết lặng. Trong một giây, mọi thành công anh khoe khoang bỗng trở nên bé nhỏ.

Mai ngồi xuống bàn họp, mở tập tài liệu:

– “Tôi chỉ quan tâm đến việc kinh doanh. Nhưng cũng tiện thể nhắc anh: từ nay, đừng dùng hình ảnh ‘gia đình hạnh phúc’ để xây dựng thương hiệu nữa. Vì anh từng từ chối chính gia đình của mình.”

Không ai hiểu rõ chuyện, nhưng ai cũng cảm nhận được sự chấn động trong không khí.

Tối hôm đó, Khánh lặng lẽ đứng ngoài cửa tiệm hoa của Mai. Hai bé gái đang cười đùa, người phụ nữ từng là vợ anh đang tưới cây, bình thản như thể chưa từng biết đến một người tên Khánh.

Anh không dám bước vào.

Mai biết anh đứng đó. Nhưng cô không quay lại.

Vì anh là quá khứ.
Còn cô, đã là hiện tại – và đang sống một tương lai rực rỡ bên hai điều tuyệt vời nhất đời mình.

Related Posts

X;ó;t x;a nữ diễn viên Việt qua đời sáng nay sau khi s;i;nh con 1 giờ vì bi;ế;n ch;ứ;ng, hưởng dương 38t

Mới đây, nghệ sĩ Hồng Ánh chia sẻ trên trang cá nhân về sự ra đi của nữ diễn viên Lê Hiền Hạnh và nhận được sự quan tâm…

Vợ trẻ của Công Lý bất ngờ báo tin vui, khán giả rần rần chúc mừng

Kể từ khi NSND Công Lý gặp biến cố sức khỏe đến nay, bà xã anh là Ngọc Hà thường xuyên đăng tải những đoạn video ngắn…

Khán giả tạm biệt BTV Tiến Anh từ nay sẽ không còn thấy anh trên bản tin thời sự nữa rồi!

Không xuất thân từ trường đào tạo báo chí hay truyền thông, Nguyễn Tiến Anh – chàng trai Hà Nội từng học ngành Kinh tế và thực tập…

Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đ:;ạp tung cửa bỏ chạy…

Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đ:;ạp tung cửa bỏ chạy……

Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng lại để mở nắp bỏ điện thoại ra thì không ngờ người gọi tới chính là…

Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng…

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”…

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *