“Mất hết rồi… Bố ơi, bố đâu rồi… tan hoang hết rồi, làm sao đây…”
Tiếng gào xé lòng của người phụ nữ vang vọng giữa biển nước đục ngầu, nơi từng là ngôi nhà nhỏ ấm cúng nằm ven con suối hiền hòa của bản Xóm Trên. Lũ về bất chợt, nước từ thượng nguồn đổ về như trút, cuốn phăng tất cả – nhà cửa, trâu bò, lúa gạo, bao công sức tích cóp suốt mấy năm trời.
Ông T – người đàn ông trạc sáu mươi, khắc khổ và gầy rộc vì nắng gió – đã cố gắng gồng mình giữa dòng xiết, tay níu lấy sợi thừng cột con trâu cái, thứ tài sản quý giá nhất của gia đình. “Không được để mất nó, không thể mất tất cả được…” – ông vừa nói vừa nghiến răng kéo. Nhưng sức người không thắng nổi thiên tai. Chỉ một khúc gỗ trôi chệch hướng, ông T bị đập mạnh vào vai, sợi thừng tuột khỏi tay, thân người ông bị cuốn phăng vào dòng xoáy đục ngầu…
Trên bờ, bà Lự – vợ ông – và cô con gái út Lan oà khóc nức nở. “Bố ơi… bố ơi đừng bỏ con mà…” – tiếng khóc hòa trong tiếng nước lũ, rền rĩ như tiếng lòng người vùng lũ mỗi mùa thiên tai lại về.
May mắn thay, giữa cơn tuyệt vọng, đội Bộ đội Biên phòng xã đã kịp có mặt. Một chiếc xuồng máy chồm lên sóng, người lính trẻ tên Hào lao mình xuống, vật lộn giữa dòng nước xiết để kéo ông T lên. Lúc được đưa lên bờ, ông đã tím tái, hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn nắm chặt tay, miệng chỉ kịp thều thào: “Trâu… còn con trâu…”
Không ai trách ông, vì ai cũng hiểu – với người dân quê nghèo, con trâu không chỉ là tài sản, mà là niềm hy vọng, là kế sinh nhai, là cả chục năm chắt bóp không dám tiêu một đồng hoang phí.
Cơn lũ đi qua, để lại lớp bùn dày và những tiếng nấc nghẹn. Nhà mất, trâu mất, nhưng còn người – còn hy vọng. Và giữa khung cảnh đổ nát ấy, sự sống vẫn tiếp tục, từ tấm lòng sẻ chia của đồng bào, từ vòng tay nghĩa tình của những người lính như Hào, và từ chính lòng quả cảm, không chịu khuất phục của những người như ông T.
Dòng lũ dữ dội có thể cuốn đi mọi thứ – trừ tình thân và ý chí sống.