Cho anh trai vay 3 cây vàng lúc khó khăn, đến lúc cần thì 2 vợ chồng anh nói “lúc đó vàng có 45tr/cây tôi trả cô 150tr là quá hợp lý rồi”…và cái kết đắn;;g.

Chị Liên là con út trong một gia đình có ba anh em. Từ nhỏ, chị đã quen với việc nhường nhịn, chịu thiệt. Ba mẹ mất sớm, anh Hai là người thay cha mẹ chăm lo các em, nên trong mắt chị, anh luôn là người có ơn.

Năm đó, anh Hai làm ăn thua lỗ, bị giật vốn, suýt mất căn nhà nhỏ ở quận ven. Đêm hôm khuya khoắt, anh chị bế nhau sang nhà chị Liên, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
“Liên ơi, nếu không có tiền trong tuần này, chắc tụi anh phải ôm con đi thuê trọ… Cô có giúp được anh không?”

Chị Liên khi ấy chỉ vừa cưới chồng, gom góp được chút của hồi môn – vỏn vẹn ba cây vàng. Không cần suy nghĩ, chị đi thẳng ra tiệm vàng, đổi vàng thành tiền mặt rồi đem qua cho anh.

“Anh cứ lo việc của anh. Khi nào ổn định rồi trả em sau cũng được.” – Chị cười hiền, không một chữ viết tay, không giấy biên nhận.

5 năm trôi qua, anh Hai mở lại được tiệm vật liệu xây dựng, nhà cũng sửa sang khang trang. Vợ chồng anh sống dư dả, còn lên mạng khoe sổ đỏ, xe mới. Chị Liên mừng cho anh. Nhưng đến khi con trai chị chuẩn bị thi đại học, gia đình chị gặp khó – chồng mất việc, mẹ chồng bệnh, chị buộc phải mở lời xin lại số tiền năm xưa.

“Anh Hai à… hồi đó em đưa anh ba cây vàng, giờ con em học phí cao quá, anh có thể trả lại giúp em không?”
Anh không trả lời ngay, nhưng hôm sau chị nhận được cuộc gọi từ vợ anh. Giọng chị dâu the thé:

“Liên à, tôi nói thẳng, lúc cô đưa anh Hai ba cây vàng, giá vàng có bốn mươi lăm triệu một cây. Cô nhân lên đi, một trăm năm chục triệu là quá đủ rồi, còn đòi hỏi gì nữa? Hay là bây giờ cô tính lấy lại theo giá vàng hiện tại? Hơn tám mươi triệu một cây hả? Nói gì cũng phải có lý!”

Chị Liên cứng họng. Cổ họng nghẹn lại, hai tay run rẩy. Trên tay chị là đơn nhập viện của mẹ chồng và phiếu báo học phí của con trai. Chị cúp máy, mà nước mắt cứ thế rơi.

Chị không giận vì họ trả ít – chị giận vì họ quên mất tấm lòng.

Năm đó, đâu ai ép chị giúp. Nhưng cái cách họ tính toán lạnh lùng, coi chị như kẻ đầu tư mong lời, khiến chị đau hơn cả mất tiền.

Trong khoảnh khắc ấy, chị Liên nhận ra – có những món nợ không nằm ở con số, mà nằm ở tình người.

Và đôi khi, làm ơn không chỉ mắc oán, mà còn mất luôn cả một đoạn ruột thịt trong tim mình.

Related Posts

A homeless mother collapsed on the sidewalk — until a billionaire stopped and realized the twins looked exactly like him…

The morning haze still clung to the streets of Los Angeles when Danielle Brooks, her body weakened from exhaustion and hunger, stumbled along the sidewalk of Sunset Boulevard….

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.I still remember the smell of apple slices and peanut butter. That was the snack I…

A Weekend Boat Trip Turned into 12 Years of Mystery — Until One Letter Changed Everything…

The morning sunlight shimmered across the Charleston Harbor, a golden path stretching over calm waves. Margaret Lane stood on the wooden dock, hugging her arms against the…

He was on his way to the most important job interview of his life… until he saw a young woman collapse in the middle of a busy street. Helping her meant losing everything he’d worked for. But what Aaron didn’t know was this: the girl he saved wasn’t just anyone— and the truth waiting for him a week later would change his entire future…

The afternoon sun blazed over downtown Seattle as Aaron Whitlock rushed along Weston Avenue, clutching a folder with his freshly printed résumé. He had spent weeks preparing…

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the heart of every Sunday.

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips trembling and blue, whispering, “Jenna…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *