Ông ngoại thương cháu, cho cháu ăn mỗi cái kem mà bị con rể mặt nặng, lạnh lòng đ-uổ-i về quê ngay sáng hôm đó!
Buổi chiều hôm ấy, căn nhà phố yên tĩnh đến lạ. Chiếc đồng hồ treo tường cứ tích tắc lạnh lùng, tách biệt hẳn với khung cảnh náo nhiệt ngoài phố. Người đàn ông ngồi trong phòng khách, trên tay là tách trà đã nguội, ánh mắt đăm đăm nhìn ra ban công nơi mấy chậu lan đang lặng lẽ rũ xuống vì quên tưới nước.
Từ sáng đến giờ, không khí trong nhà nặng nề như một tấm rèm nhung dày. Người đàn ông ấy — tên là Quân — vừa trải qua một cuộc “va chạm nhỏ” trong gia đình, nhưng dư âm thì lại quá lớn so với những gì anh tưởng.
Hôm đó, chỉ là một buổi chiều bình thường. Quân về nhà sớm hơn thường lệ. Anh vốn kỹ tính, luôn sắp xếp giờ giấc ăn ngủ cho con trai theo đồng hồ sinh học “chuẩn khoa học” đến từng phút. Vậy mà khi mở cửa bước vào, anh đã thấy cảnh tượng khó chịu nhất: ông bố vợ, dáng người gầy gò, đôi bàn tay chai sạn, đang ngồi bệt dưới sàn nhà, tay cầm que kem ốc quế, cười hồn hậu khi nhìn thằng bé con ngấu nghiến.
Quân giận dữ.
— Bố không biết là thằng bé….
…không được ăn đồ lạnh trước bữa tối à? Bao nhiêu lần con dặn rồi mà bố vẫn…!”
Ông lão sững người. Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt khắc khổ. Đứa bé – đang vui vẻ – ngẩng lên nhìn cha, que kem vẫn còn dính mép, ánh mắt dần hoang mang.
— “Bố xin lỗi. Bố chỉ nghĩ… trời nóng quá, cháu thèm… bố thương nó…”
Quân không đáp. Anh chỉ thở hắt ra, quay lưng bỏ vào phòng, tiếng đóng cửa cạch như một dấu chấm hết.
Sáng hôm sau, khi Quân tỉnh dậy, ông đã đi.
Không lời từ biệt. Không để lại gì ngoài chiếc áo cũ treo sau cửa, và mảnh giấy viết tay đặt trên bàn ăn:“Bố xin lỗi nếu làm phiền các con. Bố về quê mấy bữa, nhớ có gì đừng cho thằng bé ăn kem nữa. Nhưng nếu nó khóc, thì… cứ cho ăn một miếng thôi cũng được. Có gì, nhắn bố sau.”
Quân cầm tờ giấy, đứng lặng hồi lâu.
Một phần nào trong anh dường như chùn xuống. Căn nhà sáng ấy, lặng lẽ hơn mọi ngày. Trưa hôm đó, thằng bé hỏi:
— “Ba ơi… sao ông ngoại đi rồi? Con chưa kịp khoe con ghép xong con robot ông mua…”
Quân không trả lời. Anh chỉ nhìn con, rồi nhìn sang chỗ trống nơi ông ngoại thường ngồi – cạnh giàn lan héo nắng.
Chiều, khi dọn bàn, vợ anh – chị Hân – mới nói, giọng nhỏ:— “Anh có thể kỹ tính với con, nhưng đừng dùng cái ‘chuẩn khoa học’ đó để đẩy đi những người thương nó nhất…”Và đêm ấy, Quân lặng lẽ gọi điện cho bố vợ.Nhưng máy không bắt máy.Anh lặng lẽ gửi một tin nhắn: “Con xin lỗi. Bố ơi, bố về chơi vài hôm nhé. Kem nhà còn nguyên. Cháu đợi bố ghép robot nữa.”