Cô y tá chăm sóc bệnh nhân mất trí, rồi khóc òa khi chiếc bùa trên cổ ông ấy hé lộ thân phận thật…
Vy bước đi trên hành lang bệnh viện huyện, tiếng dép y tế vang lên đều đặn. Cô là một y tá trẻ, tận tâm và luôn nở nụ cười trên môi. Vy yêu công việc của mình. Cô cảm thấy hạnh phúc khi được chăm sóc người bệnh, được nhìn thấy họ khỏe mạnh trở về nhà. Nhưng ẩn sâu trong trái tim cô, có một vết thương không thể nào lành được: nỗi đau về một người cha. Mẹ cô, một người phụ nữ dịu dàng, hiền hậu, đã nuôi cô khôn lớn bằng tất cả tình yêu thương. Nhưng mỗi lần nhắc đến cha, mẹ lại im lặng, ánh mắt xa xăm. Vy biết, cha đã bỏ rơi mẹ con cô từ khi cô còn rất nhỏ. Nỗi giận dữ, sự hận thù cứ lớn dần trong lòng Vy, như một cái cây gai nhọn hoắt, găm vào tim cô.Một buổi sáng, một bệnh nhân mới được đưa vào phòng cấp cứu. Ông lão bị tai nạn giao thông, không có giấy tờ tùy thân, chỉ có một chiếc bùa nhỏ bằng gỗ, đã cũ kỹ và sờn màu. Vy được giao nhiệm vụ chăm sóc ông.Ông lão nằm trên giường bệnh, gương mặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt nhắm nghiền. Vy lau người cho ông, rồi thay băng.
Cô chợt nhìn thấy chiếc bùa trên cổ ông. Trái tim Vy bỗng đập mạnh. Chiếc bùa ấy… nó giống hệt chiếc bùa mà mẹ cô vẫn luôn đeo trên cổ. Cô nhớ, mẹ đã nói, chiếc bùa này là kỷ vật của bà và người bà yêu thương.Vy cảm thấy một linh cảm kỳ lạ. Cô không thể giải thích được. Cô chỉ muốn biết, chiếc bùa này có ý nghĩa gì.Sau vài ngày được Vy tận tình chăm sóc, ông lão đã tỉnh lại. Ông nhìn Vy, ánh mắt đầy sự biết ơn. “Cảm ơn cô. Cô đã chăm sóc tôi rất chu đáo.” Ông nói, giọng khàn khàn.“Không có gì đâu ạ. Đó là công việc của cháu.” Vy mỉm cười. Cô khẽ chạm vào chiếc bùa trên cổ ông. “Ông ơi, chiếc bùa này… nó có ý nghĩa gì không ạ?”Ông lão nhìn chiếc bùa, ánh mắt ông chợt đượm buồn. “Đây là kỷ vật của một người tôi yêu thương. Nhưng tôi đã bỏ rơi cô ấy.”Vy cảm thấy một nỗi xót xa trong lòng. “Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”Ông lão im lặng một lúc, rồi ông bắt đầu kể. Ông kể về một tình yêu thời trẻ, về một cô gái xinh đẹp, dịu dàng. Họ đã yêu nhau say đắm, đã hứa hẹn sẽ sống trọn đời bên nhau. Nhưng rồi, gia đình ông ngăn cấm. Ông là con trai duy nhất, phải nghe lời cha mẹ. Ông đã từ bỏ tình yêu, từ bỏ cô gái, để mưu cầu danh vọng, để nghe lời gia đình.“Tôi đã bỏ rơi cô ấy, ngay cả khi cô ấy mang trong mình giọt máu của tôi. Tôi đã ra đi, không một lời từ biệt. Tôi đã nghĩ, tôi sẽ quên được cô ấy. Nhưng không, tôi đã không thể quên được. Hình bóng cô ấy cứ ám ảnh tôi suốt ba mươi năm qua.”Ông lão nói, giọng nghẹn lại. Vy nghe, lòng cô như có một tảng đá đè nặng. Ba mươi năm… Giọt máu… Cô lặng người, rồi cô nhìn ông. Ánh mắt ông đầy sự hối hận, đầy sự đau khổ.“Ông ơi… người con gái đó… cô ấy có một vết bớt nhỏ ở dưới cằm không ạ?” Vy run rẩy hỏi.Ông lão ngạc nhiên. Ông nhìn Vy, rồi lại nhìn vào chiếc bùa. “Sao cô biết?”“Cháu… cháu chỉ đoán thôi ạ.” Vy nói, giọng run rẩy.“Đúng vậy. Cô ấy có một vết bớt nhỏ ở dưới cằm. Một vết bớt hình trái tim.”Vy như chết lặng. Cô đã thấy vết bớt đó trên gương mặt mẹ cô. Cô đã thấy nó mỗi ngày, từ khi cô còn nhỏ.“Ông ơi… người con gái đó… cô ấy có tên là Thúy không ạ?”Ông lão sững sờ. Ông nhìn Vy, đôi mắt ông mở to. “Sao… sao cô lại biết tên cô ấy?”Vy không nói gì, nước mắt cô chảy dài. Cô lấy ra chiếc điện thoại, mở bức ảnh của mẹ cô. Cô đưa cho ông lão xem.Ông lão cầm chiếc điện thoại, tay run rẩy. Ông nhìn vào bức ảnh. Gương mặt mẹ Vy, vẫn xinh đẹp, hiền hậu như ngày nào. Ông bật khóc. “Thúy… em vẫn sống.”Vy gục xuống, nắm chặt lấy tay ông. “Ông ơi… cháu là con gái của mẹ. Cháu là con gái của ông.”Ông lão ôm lấy Vy, tiếng khóc nghẹn ngào. “Con gái… cha xin lỗi. Cha đã không bảo vệ được con. Cha đã không bảo vệ được mẹ con.”Vy ôm chặt lấy ông, cảm nhận hơi ấm từ ông. Lòng cô đầy sự mâu thuẫn. Một bên là sự hận thù, một bên là tình máu mủ. Cô đã từng hận ông, đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Nhưng giờ đây, khi nhìn ông, nhìn thấy sự hối hận trong ánh mắt ông, cô không thể hận được nữa.“Tại sao ông không về tìm mẹ con cháu?” Vy hỏi, giọng nghẹn lại.“Cha đã về, nhưng cha không dám. Cha sợ em ấy sẽ hận cha. Cha sợ con sẽ hận cha.”Vy khóc nức nở. “Con đã từng hận ông. Nhưng giờ đây, con không hận nữa.”Sau khi ông lão bình phục, Vy đưa ông về nhà mình. Mẹ Vy, một người phụ nữ yếu đuối, đã sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông đã bỏ rơi bà.“Anh… anh về rồi à?” Mẹ Vy nói, giọng run run.“Anh về rồi. Anh về để xin lỗi em. Anh về để bù đắp cho em và con.”Mẹ Vy khóc. Bà không nói gì. Bà chỉ ôm lấy ông, và ôm lấy Vy. Ba con người, ba số phận, cuối cùng cũng đoàn tụ sau hơn hai mươi năm xa cách.Vy quyết định xin chuyển công tác về gần nhà, để có thể chăm sóc cho cả cha và mẹ. Cô không còn làm y tá ở bệnh viện huyện nữa. Cô làm y tá ở một phòng khám tư, gần nhà.Cuộc sống của Vy giờ đây xoay quanh cha mẹ. Cô nấu ăn, dọn dẹp, chăm sóc cho họ. Cô lắng nghe những câu chuyện của họ, những câu chuyện về tình yêu dang dở.“Mẹ ơi, tại sao mẹ không nói cho con biết về cha?” Vy hỏi mẹ.“Mẹ không muốn con hận cha. Mẹ biết, cha có một lý do nào đó.”Vy lại khóc. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé trước tình yêu của mẹ.Ông lão, hay chính xác hơn là cha của Vy, đã thay đổi rất nhiều. Ông không còn là người đàn ông mưu cầu danh vọng nữa. Ông chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị, bên cạnh người phụ nữ ông yêu thương và người con gái ông đã bỏ rơi.Một buổi chiều, Vy ngồi bên cạnh cha, nắm lấy tay ông.“Cha ơi, con xin lỗi vì đã hận cha.”“Không sao đâu con. Cha đáng bị hận. Cha đã sai rồi.”“Cha không sai đâu. Chỉ là số phận thôi ạ.”Cha của Vy mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Ông đã tìm thấy sự bình yên.Vài năm sau đó, mẹ Vy qua đời. Bà ra đi một cách thanh thản, trong vòng tay của chồng và con gái. Vy và cha của cô đã khóc rất nhiều. Nhưng họ không khóc vì sự mất mát, mà vì sự biết ơn. Họ biết ơn mẹ Vy đã tha thứ, đã cho họ cơ hội để đoàn tụ.Sau khi mẹ mất, Vy và cha sống cùng nhau. Vy vẫn đi làm, vẫn chăm sóc cha. Cha của cô, một người đàn ông từng có tất cả, giờ đây chỉ có Vy. Nhưng ông cảm thấy hạnh phúc.“Con gái, con là tất cả của cha.”“Cha cũng là tất cả của con.”Câu chuyện về Vy và cha của cô đã trở thành một câu chuyện cổ tích ở bệnh viện huyện. Một câu chuyện về sự tha thứ, về tình yêu thương, và về sự đoàn tụ. Vy đã không còn hận thù. Cô đã tìm thấy cha. Cô đã tìm thấy một gia đình.