Đó là một ngày kỳ lạ ở thôn Tân Mỹ:
Một bên là đám cưới tưng bừng, kèn trống náo nhiệt.
Một bên là đám tang lặng lẽ, trống buồn, khăn trắng phủ đầu.
Gia đình ông Bảy – 84 tuổi – vừa mất đột ngột lúc nửa đêm.
Tang lễ được tổ chức đơn sơ, chiếc quan tài được đưa đi trong buổi sáng.
Khi xe tang chầm chậm rời khỏi cổng làng, chưa được 300 mét, bất ngờ từ phía đám cưới cách đó vài nhà, cô dâu trong bộ váy trắng tinh khôi bỗng dưng hét lên, quăng cả hoa cưới, tháo guốc, cắm đầu chạy theo xe tang, vừa chạy vừa khóc:
“Dừng lại đi! Dừng lại! Đừng đem ông ấy đi!”
Cả hai họ nhà trai nhà gái sững sờ.
Người thì kéo cô dâu lại, người thì rì rầm: “Nó bị ma nhập hả?” – “Chắc xúc động quá hóa điên!”
Nhưng cô dâu giãy giụa, nước mắt đầm đìa:
“Không phải điên! Là thật! Ông ấy còn sống! Em nghe ông ấy gọi tên em!”
Đúng lúc đó – tài xế xe tang đạp thắng khựng lại.
Bởi vì… từ phía sau xe, cả đoàn người đã thấy chiếc quan tài khẽ… rung.
Ban đầu nhẹ, rồi mạnh dần. Rồi… có tiếng “cộc… cộc” rõ ràng vang lên từ bên trong.
Cao trào vỡ òa:
Gia đình hoảng loạn lao tới tháo nắp ván thiên.
Bên trong, ông Bảy… mở mắt, thở hổn hển.
Hai bàn tay run run bấu lấy thành quan tài, gương mặt nhợt nhạt, nhưng sống rõ rành rành.
Cú twist rúng động hơn:
Sau khi tỉnh lại, ông Bảy chỉ vào cô dâu và thì thào:
“Con bé này… cứu ông.
Tối qua, ông mơ thấy mình rơi xuống hố đen…
Nhưng nó – nó xuất hiện, kéo ông lên và gọi: ‘Ông ngoại ơi, đừng bỏ con!’
Ông… chưa bao giờ gặp nó trước đây…”
Cả họ quay sang nhìn cô dâu.
Cô lắp bắp, nước mắt không ngừng rơi:
“Ông… là người trong giấc mơ của con.
Suốt 3 tháng nay… đêm nào con cũng thấy ông đứng trong vườn, nhìn về phía nhà con, miệng mấp máy điều gì đó.
Hôm nay ông gọi rõ tên con lần đầu tiên…”
Sau sự việc, đám cưới tạm hoãn, cô dâu nhất định vào viện chăm ông Bảy vài ngày.
Không ai hiểu mối liên hệ giữa hai người…
Cho đến khi bác sĩ đọc lại hồ sơ…
và phát hiện một bí mật chưa từng được tiết lộ:
Ông Bảy từng có một người con gái riêng… bị thất lạc năm 18 tuổi.
Người con ấy – chính là mẹ ruột của cô dâu.
Câu nói cuối cùng của ông Bảy trước khi rơi vào giấc ngủ sâu tại bệnh viện:
“Đời cho tôi thêm 1 lần tỉnh lại…
Để gặp máu mủ tưởng chừng đã mất.
Có chết lần nữa… cũng mãn nguyện rồi.”
Dòng cuối khiến người đọc rùng mình:
“Có những tiếng gọi từ huyết thống,
mà dù ngàn dặm – vẫn vọng xuyên cả sinh tử.”