Gia đình anh Trí vừa chuyển tới ngôi nhà mới trong một khu phố cũ ở ngoại ô Sài Gòn. Ngôi nhà cấp bốn, có sân nhỏ, tường vàng loang lổ rêu, được mua lại với giá rẻ bất ngờ từ một gia đình sang Mỹ định cư. Mọi thứ có vẻ yên bình, cho đến ngày thứ ba…
Hàng xóm sát vách là bà Sáu, hơn 80 tuổi, sống một mình. Dù tuổi cao nhưng bà còn minh mẫn, vui vẻ, thậm chí còn mang sang tặng vợ chồng Trí một rổ ổi và bảo:
– Ở đây hiền, nhưng đừng đào xới gì nhiều nghe con.
Vợ anh Trí chỉ cười, nghĩ người già mê phong thủy.
Thế rồi… sáng ngày thứ ba, cả khu phố bàng hoàng: bà Sáu qua đời đột ngột trong giấc ngủ. Không bệnh tật, không dấu hiệu bất thường.
Người cháu gái từ xa về lo tang lễ, khi dọn phòng bà, phát hiện trong ngăn tủ có một mảnh giấy vàng đã úa, ghi vội bằng bút bi xanh:
“Nếu tôi mất, xin đừng để họ đào sâu thêm dưới đất, đừng để chúng trồi lên…”
Cả nhà tá hỏa. Bà Sáu trước nay bình thường, sao lại để lại lời trăn trối như vậy?
**
Chuyện chưa kịp lắng xuống thì trong sân nhà anh Trí bắt đầu có hiện tượng lạ.
Buổi tối thứ 4, anh Trí đang dọn đất trồng rau thì thấy lưỡi cuốc đụng phải vật gì cứng. Anh đào kỹ hơn thì lộ ra… một bức tượng đất nung nhỏ hình người. Lạ ở chỗ, khuôn mặt bị bóp méo, miệng há rộng như đang gào thét.
Từ đó, con gái nhỏ của anh bắt đầu hay giật mình giữa đêm, nói lảm nhảm:
– Ba ơi, chỗ đất ngoài sân có người ngồi khóc…
– Mỗi đêm con nghe tiếng rên rỉ… dưới đất.
Vợ anh tưởng con hoang tưởng, nhưng ngày càng có nhiều dấu hiệu kỳ quái:
-
Con chó nhà hàng xóm liên tục tru dài khi đi ngang.
-
Sáng nào đất cũng như bị xới lên, dù hôm trước anh đã san bằng.
Một đêm, anh Trí đặt camera trong sân. Sáng hôm sau xem lại, một đoạn hình bị nhiễu, nhưng lờ mờ thấy một bóng người ngồi xổm đào đất bằng tay không – gầy guộc, tóc dài, và… trông rất giống bà Sáu!
**
Hốt hoảng, anh Trí tìm hiểu thì được biết: khu đất này từng là một ngôi đình cổ, bị san ủi từ thời chiến tranh để xây nhà. Dân làng từng lập miếu nhỏ để trấn yểm, nhưng miếu cũng bị phá để phân lô.
Bà Sáu là người cuối cùng còn nhớ chuyện cũ. Và bà đã canh giữ cái “gốc âm” ấy suốt mấy chục năm – chỉ cần không đào bới, không ai bị động chạm.
Giờ bà mất. Và gia đình mới… đã đào đúng chỗ cấm kỵ.
**
Đêm hôm đó, anh Trí đập bức tượng thành nhiều mảnh, chôn trở lại chỗ cũ. Cả nhà thắp nhang, xin lỗi bà Sáu. Họ cũng thuê người đến lập lại bàn thờ nhỏ bên góc vườn theo lời cụ già trong xóm.
Từ hôm ấy, mọi thứ yên lại. Con gái anh hết mộng mị. Đất trong sân không còn bị xới lên.
Trước khi rời đi, người cháu bà Sáu đưa cho anh thêm một tờ giấy, nét chữ quen thuộc:
“Nếu ai đọc được dòng này, làm ơn đừng bán mảnh đất đó cho người khác… Họ có thể lại đào sâu thêm. Và lần tới… chúng sẽ không chỉ gào khóc.”