Ngày ấy, thầy Đức – một bác sĩ kiêm giảng viên Đại học Y – đang trên đường trở về từ vùng cao sau chuyến khám bệnh tình nguyện, thì gặp một vụ tai nạn nghiêm trọng. Trong đám đông hoảng loạn, một bé gái 3 tuổi ngồi khóc bên cạnh hai thi thể bất động – cha mẹ em đều đã qua đời vì tai nạn. Cô bé bị thương nặng ở chân và phải cắt bỏ một bên chân để giữ lại mạng sống.
Không ai đến nhận bé. Không người thân, không giấy tờ, không cả một cái tên đầy đủ. Bệnh viện chỉ biết gọi em là “bé Lan”, như cái tên ngắn gọn đầu tiên em thều thào gọi trong cơn mê man. Lúc đó, thầy Đức đã ngoài 40, sống độc thân, và chẳng ai nghĩ người đàn ông cả đời chỉ biết đến giảng dạy và cứu người ấy sẽ quyết định một điều lớn lao: nhận nuôi cô bé khuyết tật ấy làm con.
Từ đó, Lan lớn lên trong căn nhà nhỏ của thầy, bên những giá sách dày cộp y học, bên hương trà ấm mỗi sớm, và trong vòng tay một người cha không máu mủ ruột rà – nhưng tận tụy và đầy yêu thương.
Không giống bạn bè đồng trang lứa, Lan mang chân giả từ nhỏ. Những ngày đầu đi học, em bị trêu chọc, bị lạc lõng trong thế giới của trẻ thơ. Nhưng mỗi khi trở về nhà, ánh mắt dịu dàng của thầy Đức, những buổi cùng thầy ôn bài, kể chuyện bác sĩ, gieo vào em một ước mơ: “Sau này con cũng muốn trở thành bác sĩ như thầy.”
Thầy không nói gì, chỉ mỉm cười, đặt thêm một quyển sách giải phẫu mới trên bàn học của Lan.
Hai mươi năm trôi qua như một cái chớp mắt.
Lan giờ đã là bác sĩ nội trú năm cuối của Đại học Y Hà Nội, chuyên ngành Nội tổng quát. Không chỉ giỏi giang, cô còn trở thành hình mẫu truyền cảm hứng cho nhiều sinh viên y khác – không vì hoàn cảnh, mà bởi ý chí vươn lên không mệt mỏi.
Trong ngày sinh nhật tuổi 65 của thầy Đức, Lan về nhà sớm hơn thường lệ. Căn nhà vẫn nhỏ bé, vẫn những quyển sách cũ, chỉ khác là giờ đây có thêm ảnh cô gái mặc blouse trắng treo giữa phòng khách.
Thầy vừa pha trà xong thì Lan đưa cho thầy một bìa hồ sơ, bên trong là… giấy báo trúng tuyển chương trình tu nghiệp nội trú tại Pháp – chương trình mà cả đời thầy từng ao ước nhưng chưa từng có cơ hội đi.
Lan nghẹn ngào nói:
– Con biết thầy từng muốn đi Pháp học y nhưng phải từ bỏ để chăm sóc con. Hôm nay, con đi thay thầy… Và đây là món quà con tặng: con đường dang dở của thầy, con sẽ hoàn thành giúp thầy.
Thầy Đức lặng người, nước mắt cứ thế rơi.
Trong khoảnh khắc đó, không ai nhắc đến những năm tháng nhọc nhằn, không cần nói lời cảm ơn. Vì tất cả đã được gói trọn trong ánh mắt rưng rưng và niềm tự hào ngập tràn giữa hai người – một người thầy, một người cha. Và một cô gái từng mất đi một chân, nay đã trở thành đôi chân hy vọng cho biết bao người khác.