Bị cha mẹ ruột bá-/n cho nhà giàu từ năm 10 tuổi để đổi lấy 1 chiếc xe máy, 15 năm sau tôi quay l;ại tặng cho họ 1 chiếc… qu;/an t//ài bằng gỗ lim, đến khi chô;/n cất cả làng ch;/ết lặng khi phát hiện…
Năm tôi 10 tu;/ổi, trong một buổi trưa hè như mọi ngày, cha mẹ gọi tôi ra sân.
“Có người nhận nuôi con, họ giàu lắm, sẽ cho con ăn học, sống s;;ung sư//ớng.”
Tôi gật đầu, chẳng hiểu gì nhiều ngoài chữ “nhận nuôi”. Tôi ôm cái cặp nhỏ, ngoái lại nhìn mẹ đang lau nước mắt, cha thì nhìn sang chỗ khác. Chiếc xe máy màu đỏ dựng sẵn ngoài sân. Lấp lánh.
Họ nhận được xe. Tôi bị đưa đi. Không có giấy tờ. Không có tình thân.
Tôi trở thành một đứa ở — không hơn. Phục vụ con cái nhà giàu, bị đánh, bị m;/ắng, bị đói. Tôi trốn, bị bắt lại. Tôi gào lên đòi về. Họ cười khẩy:
“Cha mẹ mày bán mày rồi. Có ai muốn mày đâu.”
Tôi không c;/hết. Tôi nuốt nước mắt lớn lên. Tự học, lén đọc sách ban đêm, thi được học bổng quốc tế, sang Pháp. Tôi đi, mang theo hai chữ: “phải sống”.
15 năm sau.
Tôi quay về làng. Cả làng ngỡ ngàng. Thằng bé câ;/m lặn/g năm nào nay trở thành doanh nhân, thành đạt, giàu có. Tôi về, mang theo một chiếc xe container. Bên trong chỉ có một chiếc quan tài bằng gỗ lim đặt giữa lòng xe.
Tôi đến trước căn nhà ọp ẹp của cha mẹ ruột — họ già đi, khắc khổ. Khi thấy tôi, ánh mắt họ dao động: ngạc nhiên, xấu hổ, rồi… sợ hãi.
Tôi nói câu khiến cha tôi mẹ tôi run lẩy bẩy, cả làng kéo đến chế;/t lặng khi nghe tuyên bố.