Ở một xã nhỏ vùng trung du, bà Mão – góa phụ hơn 70 tuổi – sống đạm bạc trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Chồng m/ất sớm, một mình bà tần tảo nuôi con trai là Tâm nên người. Ai cũng bảo bà hiền lành, chịu th/ương chịu khó, cả đời chỉ biết h/y sin/h cho con.

Tâm sau này học đại học, rồi lập nghiệp ở thành phố. Vài năm gần đây, anh trở về quê, tỏ vẻ báo hiếu, chăm sóc mẹ. Nhưng lạ thay, từ lúc Tâm về, sức khỏe bà Mão dần sa sút. Bà thường xuyên đau đầu, buồn nôn, người lúc tỉnh lúc mê. Hàng xóm thương tình khuyên đi viện, nhưng Tâm cứ bảo:
– “Không có gì nghiêm trọng đâu, mẹ chỉ bị cảm thôi.”
Một ngày giữa tháng Tư, bà Mão bất ngờ qua đời trong giấc ngủ. Tâm thông báo t/ang l/ễ chóng vánh, rồi lập tức làm thủ tục nhận tiền… từ một gói b/ảo hi/ểm nh/ân th/ọ mà bà cụ chưa bao giờ nói với ai.
Chính chi tiết đó khiến chị Thoa – hàng xóm và là bạn thân của bà Mão – sinh nghi. Bà Mão vốn m/ù chữ, không rành giấy tờ, làm sao tự mua bảo hiểm? Ai là người ký? Sao trùng khớp địa chỉ nơi Tâm từng làm việc?
Chị Thoa âm thầm trình báo công an.