
Anh siết chặt hai cuốn sổ đỏ trong tay, đứng bật dậy, ánh mắt uất ức:
“Cha chia như vậy… không công bằng.”
Tất cả quay sang nhìn anh, kể cả ông Phước – người cha đang thở mệt trên giường bệnh.
“Tụi con là con trai, con biết cha thương. Nhưng 3 tháng nay, ai là người ở đây? Ai đút từng thìa cháo? Ai lau lưng, đổ bô? Con và Hùng có làm gì chưa? Con còn không nhớ nổi tuần rồi cha sốt mấy độ!”
Không ai lên tiếng.
Phước quay sang nhìn Lan – cô em gái nhỏ bé đang nắm chặt 2 chỉ vàng như nắm cả tuổi thơ tủi nhục.
“Nếu không có nó… chắc giờ cha không còn sống để đọc di chúc đâu.”
Hùng – em trai thứ, tay cầm 2 cuốn sổ tiết kiệm 10 tỷ – liếc nhìn Phước, cười nhạt:
“Muốn tỏ ra cao thượng à?”
Phước không đáp. Anh đặt hai sổ đỏ xuống bàn, đẩy về phía Lan:
“Anh không cần hết. Một mảnh đất, em đứng tên. Coi như anh trả công cho người con chăm cha tử tế.”
Ông Phước rùng mình, cố gượng dậy nói, giọng khàn đặc:
“Tao… chưa chết. Đừng chia như tao chết rồi.”
Phước tiến lại, quỳ một gối cạnh giường:
“Cha, cha dạy con sống có nghĩa. Con không muốn làm đứa vô ơn, nhưng con cũng không muốn cầm tài sản từ một sự bất công. Nếu cha còn coi con là con, thì chia lại đi – cho đúng.”
Lan bật khóc. Không phải vì được chia đất. Mà vì lần đầu tiên trong đời, có người đứng về phía cô – và người đó là anh trai ruột.
Vài ngày sau, bản di chúc được điều chỉnh lại với sự chứng kiến của luật sư:
-
Lan nhận 1 mảnh đất và một phần sổ tiết kiệm (khoảng 3 tỷ).
-
Tuân và Hùng mỗi người vẫn giữ phần còn lại.
Ông Phước không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Lan. Khi tất cả rời đi, ông níu tay cô:
“Cha… sai rồi. Nhưng cha… chưa bao giờ hết thương con.”
Lan chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Con biết. Nhưng thương mà không công bằng… thì đau lắm, cha ạ.”