
…Thứ đang chồi lên không phải là một cánh tay người sống, cũng không phải là hồn ma như nhiều người hoảng sợ nghĩ. Đó là một chiếc túi vải màu xám nhạt, được giấu kín dưới lớp áo tang phủ trên người Thành.
Một người đàn ông can đảm kéo hẳn nắp quan tài ra. Mùi nhang trầm hòa quyện với mùi gỗ mới vẫn còn ngai ngái. Ai nấy nín thở nhìn… rồi bàng hoàng khi chiếc túi vải đó từ từ bung ra, để lộ bên trong là một xấp tiền dày cộm, giấy tờ và một cuốn sổ nhỏ.
Ông thầy cúng tái mặt, run run mở sổ ra đọc, rồi đưa cho cha Thành. Mắt ông trân trối nhìn dòng chữ viết tay:
“Số tiền này là tiền cọc công ty gửi cho con đi xuất khẩu lao động. Con không muốn bố mẹ biết con vay tín chấp đứng tên cả nhà. Nếu con có mệnh hệ gì, xin hãy dùng số tiền này trả nợ… và đừng để mẹ phải bán đất.”
Bà mẹ ngã quỵ xuống đất, gào khóc thảm thiết. Mọi người lúc đó mới hiểu: Thành không hề “gặp tai nạn bất ngờ” như lời báo. Một người hàng xóm run run lên tiếng:
“Tối hôm trước tôi thấy nó ngồi khóc ngoài bờ sông… hỏi thì nó nói ‘Con chỉ sợ không gánh nổi những gì mình đã hứa…’”
Ngay sau đó, công an xã được mời đến xác minh lại sự việc. Họ tra soát thì phát hiện có dấu hiệu khuất tất trong vụ tai nạn, đặc biệt là thời điểm xe tông Thành trùng khớp với việc anh vừa gọi điện xin hoãn ngày nộp tiền sang Nhật.
Kẻ tông xe sau đó bị điều tra lại và lộ ra là đối tượng từng lừa đảo, dụ người lao động vay nóng để “đi nước ngoài” rồi chiếm đoạt.
Ngày Thành được đưa đi chôn cất lại – lần này không còn “điều cản trở” nào nữa – cả làng đều đến, ai cũng mang theo một nén nhang, một đồng bạc trắng, hay chỉ đơn giản là đôi mắt đỏ hoe.
“Nó sống có nghĩa, có tình. Đến chết rồi mà vẫn nghĩ cho bố mẹ,” – một cụ già rưng rưng nói – “Nó không muốn ai nợ nần vì mình, nên mới tìm cách để lại dấu vết…”
Chiếc nắp quan tài lần này khép lại rất nhẹ nhàng. Không còn gì bật ra nữa. Chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua mái nhà tranh, và tiếng mẹ Thành thì thầm bên vành nón:
“Mẹ xin lỗi… Con đã âm thầm lớn lên, thành một người đàn ông tử tế… mà mẹ chưa từng biết hết lòng con…”