Sáng hôm đó, con ngõ nhỏ quê tôi nhộn nhịp chưa từng thấy. Gia đình tôi – bên gái – căng rạp, bày biện tráp đón nhà trai. Mẹ tôi không giấu nổi vẻ lo lắng, nhưng cũng xen chút tự hào:
“Con gái mình xinh đẹp, giỏi giang, lại là nhân viên ngân hàng. Lấy được rể thế nào cũng phải môn đăng hộ đối!”
Thế nhưng chỉ 30 phút sau, khi nhà trai xuất hiện, toàn bộ không khí đổi hẳn.
Không có xe ô tô đen bóng, không có dàn xe sang biển đẹp. Thay vào đó, 5 chiếc xe máy cà tàng, chiếc thì long yên, chiếc thì tróc sơn, tiếng pô còn kêu “phành phạch”. Trên mỗi xe là một chàng trai ăn mặc chỉn chu, cầm tráp đỏ nhưng cười gượng giữa những ánh mắt… xì xào, giễu cợt.
“Cái này mà gọi là đi ăn hỏi hả trời?”
“Nhìn như đội sửa xe lưu động…” – dì Sáu cười hả hê.
Mẹ tôi đứng dậy, lạnh mặt, không thèm ra đón. Bà còn buông một câu xanh rờn:
“Chẳng hiểu con gái tôi nghĩ gì mà đòi lấy cái thằng nghèo rớt mồng tơi này…”
Tôi thì lặng người, lòng xót xa.
Lễ lạt diễn ra trong không khí ngượng ngùng. Mẹ tôi lạnh nhạt, họ hàng nói móc, chỉ có tôi và anh – chồng tương lai – cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh.
Đến lúc trao lễ đen – cái hộp thường đựng tiền nộp để “mua trầu” theo phong tục – ai cũng nghĩ sẽ là vài chục triệu lẻ loi cho có hình thức.
Nhưng khi hộp được mở ra…
Không phải là tiền.
Mà là… một xấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, bản chính.
Và dưới đó là bản vẽ thiết kế nhà 2 tầng, kèm hợp đồng xây dựng nhà phố trị giá 2,8 tỷ.
Cả nhà tôi há hốc miệng.
Mẹ tôi choáng váng, ngồi phịch xuống ghế. Dì Sáu lắp bắp:
“Ủa… cái này là sao?”
Anh – chồng tôi – lúc đó mới nhẹ nhàng đứng lên, lễ phép:
“Con xin phép gửi lễ đen là phần tài sản con dành để xây tổ ấm cho vợ tương lai. Nhà chưa có ô tô, nhưng con có đất đứng tên, có kế hoạch dài hạn, có đủ bản lĩnh để lo cho con gái bác cả đời.”
Sau bữa lễ, tôi mới kể cho mẹ nghe:
“Anh không thuê xe xịn, không mượn oai. Mấy chiếc xe cà tàng đó là của các anh trong xưởng anh làm việc. Anh làm kỹ sư cơ khí, họ là anh em thân thiết, đi cùng anh từ lúc chưa có gì. Anh nói: Cưới vợ là chuyện cả đời, không cần tô vẽ.”
Mẹ tôi rơi nước mắt. Bà nắm tay tôi:
“Mẹ sai rồi. Mẹ nhìn sai người.”