Thương cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t//ai họ//a ập đến…
Chiều hôm đó, trời đổ mưa bất chợt. Đoạn đường qua đèo vắng hoe, xám xịt trong màn nước. Minh – tài xế xe tải chở hàng – đang chậ/m rãi đá/nh lái qua khúc cua thì chợt thấy một dáng người lom khom nép bên lề đường.
Là một cô gái.
Áo trắng mỏng dính, tóc tai ướ/t sũng, tay che đầu bằng cặp tài liệu ướt nhẹp. Cô không có áo mưa, không ô, cũng không xe. Xung quanh không một bóng nhà.
Anh thắng gấp.
Cô gái nhìn lên, ngập ngừng vài giây rồi tiến lại gần. “Anh ơi, cho em xin đi nhờ một đoạn được không? Em vừa bị lỡ xe khách. Chỉ cần qua khỏi đoạn đèo thôi.”
Minh quan sát thoáng qua. Cô không có vẻ gì là m/ờ á/m. Gầy gò, khuôn mặt tá/i vì lạnh, đôi giày bệt đã bung keo.
“Lên đi,” anh nói. “Ngồi sát vào trong, đừng để nước nhỏ xuống sàn xe tôi.”Cô gật đầu lí nhí: “Em cảm ơn.”
Chiếc xe tiếp tục bò qua những khúc cua trơn trượt. Trong xe chỉ có tiếng quạt gió ù ù và tiếng giọt mưa rơi tí tách ngoài kính.
Minh không phải người hay dễ mủi lòng. Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Có lẽ vì cô gái quá ướt. Quá tội.
Sau vài phút, anh hỏi cho có lệ: “Em đi đâu mà lỡ xe?”
“Em về quê nội. Mẹ nói bà yếu, nên em xin nghỉ mấy ngày.” Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ.
“Quê đâu?”
“Qua khỏi thị trấn Lâm Bình, rẽ thêm mấy cây số.”
Minh gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt đường mờ mịt phía trước. Anh đã định chở hàng xong rồi quay đầu, nhưng giờ thì chắc sẽ ghé thị trấn rồi mới vòng lại. Không sao. Coi như giúp người.
Được 10 phút, anh cảm thấy có gì đó s/ai s/ai…
Sau 10 phút lăn bánh, Minh bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Dù máy sưởi vẫn đang bật, nhưng trong xe không khí trở nên đặc quánh, nặng nề như có ai đang bóp nghẹt lấy cổ họng anh.
Anh liếc gương chiếu hậu.
Không thấy ai cả.
Chiếc ghế phụ trống trơn. Ướt một mảng lớn, nhưng không có dấu hiệu vừa có người ngồi.
Minh nhíu mày, ngoái đầu lại.
“Này… em gái?”
Im lặng.
Không tiếng trả lời.
Không tiếng động.
Chỉ có tiếng mưa đập vào kính chắn gió.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Minh. Anh vội đạp thắng, xe khựng lại giữa khúc cua trên đèo, bánh sau trượt nhẹ trên mặt đường ướt.
Minh mở cửa xe, bước xuống. Không một bóng người. Anh chạy vòng ra phía sau thùng hàng, mở cửa – trống rỗng. Cô gái đâu rồi?
“Chẳng lẽ… mình hoa mắt?”
“Nhưng rõ ràng là cô ấy đã ngồi lên xe… còn nói chuyện với mình…”
Tay run run, Minh móc điện thoại ra. Màn hình sáng lên, hiển thị 0 cuộc gọi – 0 tin nhắn. Anh mở camera hành trình để kiểm tra lại đoạn ghi vừa rồi.
Nhưng đoạn từ lúc anh dừng xe đến giờ… chỉ là cảnh xe chạy trong mưa.
Không ai bước lên xe. Không có cuộc đối thoại nào. Không có cô gái nào cả.
Minh lái xe xuống thị trấn Lâm Bình, lòng đầy bất an. Anh ghé vào một quán nước, kể lại chuyện cho bà chủ nghe – một phụ nữ lớn tuổi quen mặt dân xe đường dài.
Nghe đến đoạn “cô gái áo trắng xin đi nhờ, nói về quê nội vì bà yếu”, bà chủ lặng người.
“Khúc đèo anh nói… là đoạn gần cây cầu cũ, phải không?”
Minh gật đầu.
Bà thở dài: “Mười năm trước, đúng chỗ đó có vụ tai nạn. Một chiếc xe khách mất lái, lao xuống vực. Có một cô sinh viên trẻ – cũng mặc áo trắng, về quê nội thăm bà – chết ngay tại chỗ. Xác tìm được sau ba ngày, người ướt sũng vì nước mưa.”
Minh nghe mà tay lạnh ngắt. Câu nói của cô gái như văng vẳng bên tai:
“Chỉ cần qua khỏi đoạn đèo thôi…”
Tối hôm đó, Minh lái xe quay lại khúc đèo. Trên tay là bó hoa trắng anh mua vội ở chợ thị trấn.
Anh dừng xe đúng nơi mình đã thấy cô, lặng lẽ đặt bó hoa bên vệ đường. Mưa lại bắt đầu rơi lất phất. Anh nhìn xuống vực sâu, khẽ nói:
“Em đã qua được đoạn đèo rồi. Mong em thanh thản.”
Gió lùa qua khe núi, mang theo tiếng thì thầm như một lời cảm ơn. Trên vũng nước dưới chân, phản chiếu một bóng người mặc áo trắng đang mỉm cười.