Giang đóng gần 830 triệu tiền bảo hiểm suốt 10 năm, vậy mà đến hạn rút tiền thì họ lại thông báo rằng: ‘Hợp đồng ghi rõ chị phải đợi đến năm 2084’…
Tôi là Giang, 45 tuổi, sống ở một khu phố yên bình thuộc TP.HCM. 10 năm trước, năm 2015, khi con trai tôi – bé Minh – mới 5 tuổi, tôi quyết định mua một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ với hy vọng đảm bảo tương lai cho con.
Tôi chọn một công ty uy tín, đóng tổng cộng gần 830 triệu đồng trong suốt thập kỷ qua, mỗi tháng đều đặn trích từ đồng lương giáo viên của mình. Tôi tin rằng đến năm 2025, khi hợp đồng đáo hạn, tôi sẽ nhận được một khoản tiền lớn để đầu tư cho con học đại học.
Sáng nay, ngày 20 tháng 5 năm 2025, lúc 10:10 AM, tôi đến văn phòng công ty bảo hiểm với tâm trạng háo hức, mang theo giấy tờ hợp đồng để rút tiền. Nhưng khi nhân viên kiểm tra, họ nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, rồi thông báo: “Chị Giang, hợp đồng của chị ghi rõ chị phải đợi đến năm 2084 mới được nhận tiền.” Tôi sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. “Sao lại thế được? Tôi đóng gần 830 triệu rồi mà!” Tôi hỏi lại, giọng run run. Nhân viên đưa tôi xem điều khoản nhỏ xíu trong hợp đồng: “Thời hạn thanh toán là 70 năm, bắt đầu từ năm 2015.”
Tôi ngồi bệt xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Hóa ra, trong lúc ký hợp đồng năm xưa, tôi quá tin tưởng nhân viên tư vấn, không đọc kỹ. Họ nói đây là “kế hoạch dài hạn” để tích lũy, nhưng tôi không ngờ lại là 70 năm – tức là đến khi tôi 85 tuổi! Tôi gọi cho người tư vấn cũ, nhưng anh ta đã nghỉ việc, để lại tôi với mớ giấy tờ và nỗi thất vọng. Con trai tôi giờ 15 tuổi, sắp vào đại học, còn tôi thì gần kiệt sức vì vừa làm vừa nuôi con một mình sau khi chồng mất cách đây 3 năm.

Dù biết vụ kiện khó thắng, chị vẫn muốn lên tiếng. Trên mạng, chị đăng bài kể lại toàn bộ hành trình đóng tiền, cả đoạn ghi âm cũ – nơi nhân viên bảo hiểm từng hứa hẹn. Chị không chửi rủa, không đổ lỗi, chỉ nói:
“Tôi viết ra đây, không để đòi lại tiền. Mà để những ai đang chuẩn bị ký một hợp đồng, dừng lại một phút để đọc kỹ. Ký một chữ – có thể đánh mất cả 10 năm đời người.”
Bài viết được chia sẻ hàng chục nghìn lượt.
Công ty bảo hiểm bị dư luận ép buộc phải “xem xét lại”. Sau hơn 2 tháng làm việc, họ mời chị lên, đề nghị:
“Hỗ trợ một phần tài chính, nhưng không nhận lỗi, không thay đổi hợp đồng.”
Giang từ chối.
Chị quay về, cầm đơn xin vay vốn sinh viên cho con gái.
“Mẹ không có tiền cho con như đã hứa. Nhưng mẹ còn danh dự, và sự tỉnh táo để không tiếp tục tin lầm lần thứ hai.”
Bé Thảo ôm mẹ:
“Con tự hào vì mẹ dám đứng lên.”
Tôi quyết định kiện công ty, thuê luật sư để xem xét hợp đồng….