Bốn năm sống cô đơn để tang chồng, tôi cứ ngỡ trái tim mình đã hóa đá. Tôi đã quen với những buổi tối ngồi một mình trong căn nhà lạnh lẽo, quen cả cảm giác nhìn sang chiếc áo vest cũ anh treo trước giường rồi lặng lẽ bật khóc. Người ta bảo, tôi còn trẻ, sao phải thủ tiết với một người đã mất. Nhưng họ không hiểu: tôi không làm vậy vì trách nhiệm hay thói quen. Mà vì tôi thật lòng yêu anh – người đàn ông tôi gọi là “chồng” suốt gần bảy năm trước khi tai nạn xe lấy đi anh vĩnh viễn.
Bốn năm qua, tôi từ chối mọi lời mai mối. Mỗi lần ai đó nhắc đến chuyện đi bước nữa, tôi chỉ cười:
“Chồng em chưa đi hết một kiếp người. Em nỡ sao?”
Sáng nay, tôi ra chợ mua rau như mọi ngày. Trời mới mưa xong, đất còn ướt, người thì đông, xe cộ tấp nập. Tôi đang lựa cà chua thì có tiếng phanh xe kít lại phía sau. Vô thức ngẩng lên, tôi chết lặng.
Một chiếc xe hơi đen bóng dừng ngay trước quầy hàng. Cửa xe mở ra, bước xuống là anh – người chồng đã mất của tôi.
Tôi đứng sững, tay bủn rủn đánh rơi cả giỏ rau. Cảm giác như toàn bộ máu trong người rút cạn. Người đàn ông đó – ánh mắt, dáng đi, vết sẹo nhỏ nơi khóe môi – không thể nào là ai khác ngoài anh.
Nhưng điều khiến tôi nghẹt thở hơn… là người phụ nữ ngồi bên ghế phụ bước xuống ngay sau đó. Cô ta trẻ trung, xinh đẹp, đang mang bầu, tay khoác tay anh tình tứ như vợ chồng.
Tôi lùi lại một bước, như bị ai đấm thẳng vào ngực. Trong đầu chỉ vang lên một câu:
“Chẳng phải… anh đã chết rồi sao?”
Tôi đứng lặng người bên vỉa hè, mặc cho dòng người chen lấn xô đẩy. Trong đầu vang lên hàng trăm tiếng gào thét, nhưng miệng không nói nổi một lời.
Anh quay đầu lại. Bắt gặp ánh mắt tôi, anh sững sờ. Giây lát sau, anh quay đi… giả vờ không quen biết.
Không một lời chào. Không một ánh mắt gọi tên. Người đàn ông từng ôm tôi trong vòng tay giữa mùa đông rét mướt, giờ lướt qua như người dưng.
Tôi chạy theo. Đôi chân run rẩy bước vào quán cà phê nơi họ dừng lại.
“Anh!” – tôi gọi, như dốc hết cả sinh khí cuối cùng.
Anh đứng dậy. Người phụ nữ kia nhìn tôi, ngơ ngác. Anh mím môi, giọng thấp:
“Cô nhận nhầm người rồi.”
Tôi cười. Một nụ cười nứt toác trong lòng. Tôi tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt anh, nơi có vết sẹo nhỏ tôi từng hôn lên mỗi tối:
“Vậy anh có thể trả lại cho tôi chiếc nhẫn cưới khắc tên ‘Huyền – Minh’ phía trong không?”
Người phụ nữ kia giật mình. Cô quay sang anh, hoang mang:
“Minh? Không phải anh nói… anh tên Duy sao?”
Tôi đứng đó, giữa những ánh mắt tò mò, đau đớn nhìn người đàn ông từng là cả thế giới của mình run lên, rồi bỏ đi – lặng lẽ, như thể chưa từng quen tôi.
Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng cũ, nhìn lên di ảnh anh tôi treo suốt bốn năm nay. Tôi tháo bức ảnh xuống, ôm nó vào lòng như một lời từ biệt.
Hóa ra, người chết… không phải anh, mà là tình yêu tôi dành cho anh.Ngày hôm sau, tôi đốt ảnh. Rồi đến công an khai:
“Tôi có bằng chứng cho thấy chồng tôi – Trịnh Minh – người được xác nhận đã chết cách đây bốn năm… thực ra chưa từng chết. Anh ta đang sống dưới tên mới và đã có vợ con.”
Tôi không báo thù. Tôi chỉ muốn công lý, và một lời giải thích cuối cùng cho quãng thanh xuân tôi đã vĩnh viễn đánh mất.