…một sự cố bất ngờ xảy ra khiến Huyền sốc nặng: ông Tâm bất ngờ ngã gục xuống sàn, mặt tím tái, toàn thân co giật.
Cô hoảng hốt hét lên:
– Ông ơi! Ông làm sao thế này?! Có ai không? Cứu với!!!
Cả nhà chạy đến, đèn bật sáng trưng. Một cảnh tượng náo loạn: ông Tâm nằm bất động, mắt trợn ngược, tay vẫn còn nắm chặt chiếc ly rượu thuốc vừa uống lúc tối. Huyền thì quỳ bên cạnh, gào khóc, tay run rẩy không biết làm gì. Người ta vội gọi xe cấp cứu, nhưng đến bệnh viện thì bác sĩ chỉ lắc đầu:
– Bệnh nhân đột quỵ do tai biến mạch máu não, lại có dấu hiệu sốc thuốc tăng cường sinh lý. Đáng tiếc… không qua khỏi.
Tin ông Tâm mất ngay trong đêm tân hôn khiến cả làng xôn xao. Người thì xì xào chê cười “ham con trai đến nỗi quên cả tuổi tác”, kẻ thì thương xót cho cô dâu trẻ mới cưới chưa trọn một đêm đã thành… góa phụ.
Chưa hết, tang lễ chưa kịp hoàn tất, gia đình ông Tâm bắt đầu lục đục. Ba người con gái từ cuộc hôn nhân trước kéo về, gay gắt yêu cầu chia lại tài sản, nghi ngờ Huyền “gài bẫy để chiếm đất”. Thậm chí có người còn định làm đơn kiện, vu cho cô “ép ông Tâm dùng thuốc để sớm chiếm gia tài”.
Huyền im lặng suốt những ngày tang lễ, mặc áo tang, ngồi bên linh cữu người chồng đã khuất như một cái bóng. Cô không khóc lớn, chỉ ngồi bó gối trong căn phòng lạnh ngắt, gương mặt không giấu được vẻ hoang mang, đơn độc và đau đớn. Cô vừa mới 20 tuổi. Và giờ – đã là góa phụ của một người 70 tuổi, bị cả dòng họ đuổi khỏi căn nhà mà cô chưa kịp quen hơi.
Nhưng điều không ai ngờ là: vài ngày sau khi ông Tâm qua đời, luật sư riêng của ông bất ngờ xuất hiện tại làng, mang theo một bản di chúc đã ký trước đám cưới 1 tuần…
– Toàn bộ tài sản của tôi, gồm đất, nhà và sổ tiết kiệm, sẽ được chuyển giao cho vợ hai là Nguyễn Thị Huyền, với điều kiện cô ấy đồng ý nuôi con trai nếu chúng tôi có con chung. Nếu không có con, tài sản vẫn thuộc về cô ấy, vì tôi tin cô ấy là người tử tế và hiếu thảo.
Dòng họ nhà ông Tâm nổ tung. Người la hét, người đập bàn ghế, người mắng chửi Huyền thậm tệ. Nhưng luật pháp là luật pháp. Di chúc hợp lệ, công chứng đầy đủ.
Còn Huyền thì chỉ lặng lẽ dọn đồ, rời đi trước bình minh, mang theo hai chữ “góa phụ” và một món quà thầm lặng đang lớn lên trong bụng… vì đêm tân hôn tưởng chừng bi kịch ấy, lại để lại một mầm sống kỳ diệu…