Dâu trưởng bị cả nhà đuổi ra khỏi đám ta/ng bố chồng, đúng 49 ngày giỗ, cô gửi đến một phong bì mà thứ bên trong khiến ai cũng phải run tay nhớ đời…
Dâu trưởng Thủy Tiên, người con dâu cả của dòng họ, từng được xem là niềm tự hào: xinh đẹp, dịu dàng, và khéo léo. Nhưng chỉ sau ba năm kết hôn, cô trở thành cái g/ai trong mắt cả nhà. Mẹ chồng chê cô không biết đẻ, em dâu x;ì xà;o cô lười biếng, và đến cả chồng cô, Minh Tuấn, cũng dần lạnh nhạt, chỉ trích cô không xứng làm dâu trưởng. Những lời đàm tiếu, những ánh mắt khi//nh mi//ệt ngày càng dày đặc, như mưa dầm thấm lâu, khiến Thủy Tiên không còn chỗ đứng trong gia đình.
Rồi một ngày, ngay trong đám tang của ông nội – người cuối cùng trong nhà từng bênh vực cô – Thủy Tiên bị đuổi ra khỏi nhà. Mẹ chồng, bà Lan, thẳng tay ch;;ỉ vào mặt cô: “Cô không xứng đáng bước chân vào nhà này nữa! Đi đi, đừng để tôi thấy mặt cô!” Minh Tuấn đứng đó, không nói một lời, chỉ cúi đầu. Cả nhà, từ người lớn đến trẻ nhỏ, không ai lên tiếng. Thủy Tiên lặng lẽ thu dọn hành lý, rời đi trong ánh mắt hả hê của em dâu và tiếng thở phào của mẹ chồng.
Thời gian trôi qua, nhà họ Trần tổ chức lễ giỗ 49 ngày cho ông nội một cách long trọng, mời cả làng đến dự. Bàn tiệc thịnh soạn bày ra, ai cũng khen gia tộc này biết giữ lễ nghĩa. Nhưng giữa buổi lễ, một người lạ mặt xuất hiện. Anh ta mặc vest đen, tay cầm một phong bì trắng, tự xưng là thư ký của Thủy Tiên. Không ai kịp phản ứng, anh ta đặt phong bì lên bàn thờ, nói: “Chị Thủy Tiên gửi đến, mong cả nhà xem ngay bây giờ.” Rồi anh ta rời đi, nhanh như lúc đến.
Bà Lan ca/u mày, cảm giác bất an dâng lên. Minh Tuấn, dù miễn cưỡng, vẫn mở phong bì trước sự tò mò của mọi người. Cả nhà xôn xao, nhưng không ai dám đoán bên trong lad gì. Chồng cũ Thủy Tiên run rẩy mở ra.
Nhưng cú sốc lớn nhất vẫn chưa đến. Tất cả kết thúc bằng một đoạn ghi âm giọng ông nội trước khi mất về việc công khai di chúc. Cả căn phòng chìm trong im lặng. Bà Lan tái mét, tay run lẩy bẩy…

…Giọng ông nội vang lên từ chiếc máy ghi âm nhỏ xíu đặt trong phong bì, khàn nhưng rõ ràng:
“Tôi, Trần Văn Bách, minh mẫn, tự nguyện, lập bản di chúc này để lại tài sản đời mình. Nhà đất ở 135 Lạc Long Quân, cùng sổ tiết kiệm 2 tỷ đồng, tôi giao cho cháu dâu Thủy Tiên – người duy nhất trong nhà từng ở cạnh tôi lúc tôi ốm đau, cơm nước, thuốc thang. Nó không máu mủ ruột rà, nhưng có tình hơn máu mủ. Còn các con, cháu khác, nếu nghe được bản ghi này thì cũng nên xem lại bản thân trước khi trách người.”
Không ai nói gì. Cả gian phòng như chết lặng. Mặt bà Lan trắng bệch, tay nắm chặt lấy váy, mắt nhìn vô định. Em dâu tên Hồng – người từng lớn tiếng bảo “con đàn bà không biết đẻ thì giữ ông già làm gì” – giờ cúi gằm mặt, không thốt được lời.
Minh Tuấn như bị ai đó tát vào mặt. Anh ta lắp bắp: “Không… không thể nào… Ba nội… sao ba có thể…”
Một tờ giấy in sẵn cũng kèm trong phong bì. Là bản công chứng di chúc với đầy đủ mộc đỏ, chữ ký xác nhận. Ghi rõ ngày tháng trước khi ông nội mất đúng 10 ngày.
Không ai còn dám ho he gì thêm.
Lúc đó, từ cổng vang lên tiếng xì xào: “Ủa, có phải cô Thủy Tiên đó không? Đứng ngoài cổng kìa…”
Mọi ánh mắt đổ dồn ra. Quả thật, Thủy Tiên đang đứng đó. Nhưng không còn là người phụ nữ u sầu từng bị đuổi khỏi nhà. Cô mặc bộ áo dài nhã nhặn, gương mặt thanh thoát, ánh mắt điềm tĩnh. Bên cạnh là một người đàn ông lớn tuổi, đeo kính – luật sư riêng của cô.
Cô không bước vào. Chỉ gật đầu chào từ xa, rồi nói đủ lớn:
“Tôi không quay về để đòi công bằng. Tôi chỉ làm đúng tâm nguyện cuối đời của ông nội. Còn các người… có lẽ đến lúc nên soi lại mình.”
Rồi cô quay lưng, bước đi, không quay đầu lại. Nhưng cái bóng áo dài trắng ấy, như một cú tát vào lòng tự trọng cả dòng họ.
49 ngày ông mất – cũng là ngày những bộ mặt thật bị lật trần. Và từ hôm đó, người ta nhắc đến cái tên Thủy Tiên không còn là “con dâu bị đuổi”, mà là “người phụ nữ khiến cả họ Trần phải cúi đầu”.