
… Nhưng bà Thanh không kịp nói gì thêm. Đầu dây bên kia đã ngắt máy, lạnh lùng và vô cảm như chính thằng con trai bà chưa từng sinh ra từ bụng mình.
Ngoài trời, mưa đổ ào ào như trút. Bà Thanh đứng ở hiên, tay run run nắm chặt điện thoại. Linh đi thật rồi. Không một lời để lại. Căn nhà hôm nay lạnh lẽo, vắng tanh đến lạ. Mâm cơm nguội ngắt từ lâu, đèn bếp vẫn sáng mà lòng bà như tối sầm lại.
Gần 10 giờ đêm, tiếng xe ô tô rít lên ngoài cổng. Hoàng về, gương mặt nhăn nhó vì mưa, bước vào nhà với vẻ sốt ruột, nhưng vẫn còn chút bực bội chưa tan. Anh chưa kịp bước vào trong thì bà Thanh đã đi thẳng ra đón, nắm lấy tay anh, run rẩy hỏi:
– Con nói thật cho má biết… con làm gì khiến vợ con phải bỏ đi?
Hoàng vừa lau mặt vừa nhún vai:
– Má đừng lo. Cô ta quen cái kiểu mè nheo bỏ đi mấy ngày là về thôi mà.
– Không. Lần này khác… – bà Thanh thở dài, đôi mắt dán chặt vào mặt con trai – Con có bồ, đúng không?
Hoàng sững người.
– Sao má biết?
– Tao không mù. Không điếc. Vợ mày sống trong nhà này như cái bóng. Tao thấy chứ. Nhưng nó vẫn nhẫn nhịn. Nó không cãi, không chửi. Nó còn chăm tao từng bữa, từng viên thuốc. Tao sống gần 70 năm đời người, tao biết: người đàn bà mà im lặng lâu quá… là người sắp bỏ đi mãi mãi.
Hoàng chưa kịp đáp thì điện thoại reo. Là cô giáo của thằng Bin gọi. Bà Thanh nghe máy, và sắc mặt tái mét:
– Sao? Gì cơ?
Bà rụng rời cả người. Đưa điện thoại cho Hoàng mà không nói nên lời.
Hoàng áp máy, rồi mặt tái dại.
– Linh… đã gọi đến trường xin chuyển hồ sơ cho thằng Bin. Cô ấy nói sẽ cho cháu chuyển trường, chuyển nhà… và rút toàn bộ liên lạc từ gia đình chồng.
Hoàng chạy ào ra xe, lái như điên trong màn mưa xối xả. Anh gọi Linh hàng chục cuộc, tất cả đều “thuê bao quý khách…”. Zalo bị chặn, Facebook cũng biến mất. Người phụ nữ từng nằm cạnh anh suốt 10 năm – nay không để lại một dấu vết.
Anh trở về lúc gần sáng. Nhà tối om. Mẹ anh ngồi ở ghế, ánh mắt mệt mỏi. Trên bàn là một phong thư Linh để lại, kẹp dưới chiếc áo mưa cũ.
“Gửi má,
Con xin lỗi vì ra đi đường đột. Con biết con bất hiếu. Nhưng nếu con ở lại, con sẽ chết dần chết mòn. Má từng thương con như con gái, con không quên. Con mang theo cháu – không phải để tước quyền làm cha, mà để nó còn thấy mẹ mình biết đứng dậy, biết tự trọng.
300 triệu con mang theo – là những đồng tiền con tằn tiện dành dụm từ tiền chợ má đưa mỗi tháng, con không ăn xài gì của chồng. Con mang đi – không phải để trốn chạy, mà để bắt đầu lại. Một cuộc sống – không phải làm vợ, mà là làm người.”
Hoàng ngồi sụp xuống. Mưa vẫn rơi. Nhưng lần này, trong anh không còn là tiếng sấm ngoài trời – mà là một cơn giông vừa nổi trong lòng: nuối tiếc, mất mát, và ân hận không thể quay đầu…