
…“Nguyễn Thị An – người từng là y tá chăm sóc tôi trong viện dưỡng lão suốt ba năm cuối đời. Cô ấy không phải họ hàng, không mang danh phận, nhưng là người duy nhất hỏi tôi hôm nay ăn có ngon không, trời trở gió đã mặc đủ áo chưa, và liệu tôi có ngủ được không sau một ngày dài buồn bã.”
Căn phòng họp sững lại.
Một vài người họ hàng há hốc mồm, một số khác bắt đầu xì xào, còn gương mặt của Lâm Minh – con trai trưởng của ông Phúc – tái đi như bị ai tát thẳng mặt.
Bà Trịnh Hồng ngừng lại vài giây để giữ không khí trang nghiêm, rồi tiếp tục:
– Ngoài ra, ông Lâm cũng ghi rõ: “Tôi biết rõ con cháu tôi từng ép tôi ký giấy chuyển nhượng, từng tính toán xem sau khi tôi chết thì tài sản sẽ về tay ai. Nhưng tài sản thật sự, là phần tôi để dành cho người có tình, chứ không phải người có máu mủ.”
Một cú đánh trời giáng vào lòng tham đang hiện hữu trong từng ánh mắt.
Có người đứng bật dậy, đập bàn:
– Đây là trò đùa à? Một y tá vô danh mà được cả nghìn tỷ? Không thể nào!
Bà Trịnh Hồng vẫn giữ vẻ bình thản:
– Đây là di chúc hợp pháp, được công chứng, có video ghi hình lúc ông Phúc ký tên minh mẫn. Mọi thắc mắc, xin gặp tòa án. Nhưng tôi xin nói thêm: mọi tài sản đã được chuyển nhượng hợp pháp sang tên Nguyễn Thị An trước lễ tang này một tuần. Không còn gì để tranh chấp.
Cả phòng im phăng phắc. Không phải vì ai cũng phục, mà vì họ biết… đã muộn.
Bên ngoài khung cửa kính, trời mưa lất phất. Người ta chợt nhớ đến một ông cụ tóc bạc, dáng lưng còng, từng ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ trong vườn viện dưỡng lão – nơi con cháu từng nghĩ là nơi vứt đi một ông già vô dụng.
Họ quên mất rằng, ông Lâm Văn Phúc là người từng gây dựng cả đế chế từ số 0 – nếu ông muốn để lại một cú phản đòn cho đời, thì chắc chắn, ông đã chuẩn bị kỹ.