
…5 năm sau, bố con nhà giàu trước đó đã phải hối hận khi…
Buổi lễ tuyên dương thủ khoa đầu ngành Y năm nay được tổ chức long trọng tại hội trường lớn của bệnh viện trung ương. Bác sĩ Lan – người từng đạt học bổng toàn phần suốt 6 năm liền, vừa trở về từ chương trình tu nghiệp ở Pháp – là khách mời danh dự.
Khi MC xướng tên cô:
“Xin mời bác sĩ Nguyễn Thị Lan – người đã thực hiện thành công ca phẫu thuật ghép gan phức tạp nhất năm – lên nhận kỷ niệm chương.”
Từng tràng vỗ tay vang lên, ông Tám ngồi hàng ghế đầu, mắt hoe đỏ, hai bàn tay nhăn nheo vỗ nhẹ như giữ chặt tự hào trong tim. Lan bước lên bục, trong chiếc blouse trắng, ánh mắt bình thản, vững vàng. Cô không kiêu hãnh, chỉ cúi đầu cảm ơn ba mình đang ngồi phía dưới.
Phía xa, giám đốc Nam và con trai – giờ là một bệnh nhân vừa được chuyển đến chờ phẫu thuật – lặng lẽ nhìn lên sân khấu. Ông Nam thì thào:
“Trí à… đó… chính là con bé năm xưa ở cổng trường.”
Trí siết nhẹ tấm phiếu khám bệnh trong tay, mặt trắng bệch.
“Là… cô ấy?”
Giây phút bác sĩ Lan bước vào phòng khám, ánh mắt cô vẫn dịu dàng như xưa. Cô lặng nhìn hai người đàn ông từng mỉa mai cha mình.
Ông Nam lúng túng đứng dậy, cúi đầu thấp:
“Bác sĩ… năm xưa tôi… tôi đã lỡ lời. Mong cô… đừng để bụng.”
Lan mỉm cười, ánh nhìn bình thản:
“Chuyện cũ rồi bác ạ. Người ta không cần giàu để sống tử tế. Nhưng sống tử tế… đôi khi lại là thứ chẳng thể mua bằng tiền.”
Cô quay sang bệnh nhân:
“Anh Trí, anh cần ghép gan sớm. Tôi sẽ trực tiếp mổ cho anh. Là bác sĩ, tôi có nguyên tắc: Không chọn bệnh nhân theo túi tiền.”
Cả căn phòng lặng đi trong chốc lát. Ông Nam cúi đầu thật sâu. Còn Trí, nước mắt bất giác rơi xuống má, không phải vì bệnh… mà vì xấu hổ.