Cơn gió đồng hun hút thổi qua những rặng tre già, mang theo mùi rạ mục và cái lạnh se sắt của buổi chiều tà. Bà Bảy ngồi bên hiên nhà, đôi mắt nheo lại nhìn ra con đường làng vắng hoe, nơi thỉnh thoảng có chiếc xe máy lướt qua. Lòng bà tràn ngập niềm tự hào mỗi khi nghĩ về thằng Hưng, đứa con trai duy nhất của bà và ông Sáu, đang làm ăn phát đạt trên thành phố. Ông Sáu, chồng bà, đang ngồi cạnh, nhâm nhi chén trà, khuôn mặt cũng rạng rỡ không kém.Ông Sáu và bà Bảy là những người nông dân chân chất, cả đời gắn bó với mảnh ruộng, con trâu. Cuộc sống tuy vất vả nhưng họ luôn bằng lòng với những gì mình có, cho đến khi Hưng, đứa con trai cưng, lên thành phố lập nghiệp. Hưng là một chàng trai thông minh, lanh lợi, nhưng lại có tham vọng lớn và đôi khi hơi thực dụng.Mỗi lần Hưng về quê, làng xóm lại xôn xao. Hưng luôn ăn mặc bảnh bao, lịch lãm, đi lại bằng xe hơi đưa đón sang trọng.
Anh phát tiền cho lũ trẻ, biếu quà cho người lớn, nói năng khéo léo, hoạt bát. Ông Sáu và bà Bảy thì tự hào ra mặt. Họ xem Hưng như một niềm vinh dự, một biểu tượng của sự thành công.“Thằng Hưng nhà tôi đấy, nó có khác gì thanh niên trong làng đâu. Cả đời chỉ biết bám lấy mấy sào ruộng, làm công ăn lương ba cọc ba đồng. Chẳng có chí tiến thủ gì cả!” Ông Sáu thường nói vậy với mấy ông bạn già, giọng ông ấy đầy vẻ khinh thường. “Nhìn thằng Hưng nhà tôi mà xem. Nó lên thành phố, nó làm ăn lớn, nó kiếm tiền tỷ. Đó mới là người có chí! Đó mới là người đàn ông!”Bà Bảy cũng thường phụ họa theo. “Đúng vậy đấy! Con trai nhà người ta thì suốt ngày chỉ biết ăn chơi, nhậu nhẹt. Còn thằng Hưng nhà tôi thì nó làm ra tiền, nó lo cho bố mẹ. Nó là niềm tự hào của cả cái làng này!” Mỗi lần Hưng về, ông bà lại tổ chức những bữa cơm thịnh soạn, mời họ hàng, làng xóm đến chung vui. Trong những bữa cơm đó, ông bà luôn lấy Hưng ra làm gương, làm niềm tự hào, và cũng là để chê bai thanh niên trong làng không có chí tiến thủ.“Mấy đứa bây nhìn thằng Hưng mà học tập! Đừng có suốt ngày chỉ biết làm công ăn lương. Phải biết vươn lên, phải biết làm giàu!” ông Sáu nói, giọng ông ấy đầy vẻ răn dạy.Những lời nói đó của ông bà khiến nhiều thanh niên trong làng cảm thấy khó chịu, tự ái. Nhưng họ cũng không dám nói gì, vì Hưng quả thật là người có tiền, có địa vị.Hưng thì lại rất hưởng ứng những lời khen ngợi của bố mẹ. Anh ấy thường kể về những dự án lớn, về những phi vụ bạc tỷ, về những chuyến đi nước ngoài sang trọng. Anh ấy luôn muốn bố mẹ mình tự hào về mình. Anh ấy không muốn bố mẹ biết về những góc khuất, những rủi ro trong công việc của mình.Cuộc sống của ông Sáu và bà Bảy cứ thế trôi đi trong niềm tự hào về đứa con trai thành đạt. Họ không mảy may nghi ngờ về nguồn gốc của những đồng tiền mà Hưng mang về. Họ tin rằng, con trai mình là người tài giỏi, có năng lực, và những gì Hưng có được là do Hưng tự làm ra bằng chính sức lao động của mình.Ông bà bắt đầu sống một cuộc sống sung túc hơn. Hưng thường xuyên gửi tiền về cho bố mẹ, mua sắm đồ đạc mới cho gia đình, sửa sang lại nhà cửa. Ông bà không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa. Họ sống an nhàn, hưởng thụ tuổi già.Tuy nhiên, niềm hạnh phúc ấy không kéo dài được bao lâu.Một buổi sáng định mệnh, khi ông Sáu đang ngồi xem tivi, chương trình thời sự bỗng nhiên đưa tin nóng. Một đường dây lừa đảo xuyên quốc gia vừa bị triệt phá, với số tiền lên đến hàng trăm tỷ đồng. Hình ảnh những đối tượng cầm đầu được công bố trên màn hình. Ông Sáu nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt ông ấy mở to.Ông Sáu không thể tin vào mắt mình. Người đàn ông đó… đó chính là Hưng, đứa con trai duy nhất của ông! Hưng đang bị còng tay, khuôn mặt anh ấy cúi gằm xuống, không còn vẻ bảnh bao, lịch lãm như xưa nữa.Tim ông Sáu như ngừng đập. Toàn thân ông ấy run rẩy. Ông ấy không thể tin vào tai mình, không thể tin vào mắt mình. Hưng… đứa con trai mà ông ấy luôn tự hào, lại là một kẻ lừa đảo sao?Bà Bảy từ trong bếp bước ra, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của chồng. Bà ấy hỏi: “Ông ơi, có chuyện gì vậy?”Ông Sáu không nói gì. Ông ấy chỉ tay vào màn hình tivi, đôi mắt ông ấy đỏ hoe.Bà Bảy nhìn lên màn hình. Bà ấy cũng chết lặng. Cái tên Hưng, hình ảnh Hưng bị còng tay… tất cả như một cú sốc lớn, đánh thẳng vào tâm trí bà.“Hưng… không thể nào… Thằng Hưng nhà mình mà… nó… nó làm sao có thể…” bà Bảy lắp bắp, giọng bà ấy khản đặc. Nước mắt bà ấy lăn dài trên má.Ông Sáu và bà Bảy chết lặng. Tất cả niềm tự hào, tất cả những lời khen ngợi mà ông bà đã dành cho Hưng bỗng chốc tan biến. Thay vào đó là một cảm giác xấu hổ, nhục nhã, và đau đớn tột cùng.Tin tức về Hưng nhanh chóng lan truyền khắp làng. Những lời bàn tán, những ánh mắt dò xét, những lời xì xào to nhỏ… tất cả đều hướng về phía căn nhà của ông Sáu và bà Bảy.Ông Sáu và bà Bảy không dám ra khỏi nhà. Họ đóng chặt cửa, không tiếp xúc với ai. Họ sống trong sự xấu hổ, tủi nhục.Mỗi khi có ai đó đi ngang qua nhà, ông bà lại cảm thấy như có hàng ngàn con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, đang cười nhạo mình. Những lời nói mà ông bà từng dùng để chê bai thanh niên trong làng giờ đây như những mũi kim đâm ngược lại vào tim ông bà.“Thấy chưa? Tưởng con nhà giàu có lắm! Ai dè là kẻ lừa đảo!”“Đúng là gieo gió gặt bão! Suốt ngày chỉ biết khoe khoang, chê bai người khác!”Những lời nói đó cứ văng vẳng bên tai ông bà, như một bản án lương tâm.Tâm lý của ông Sáu và bà Bảy thay đổi rõ rệt. Họ trở nên ít nói hơn, ít cười hơn. Họ thường xuyên suy nghĩ, trằn trọc không ngủ. Họ sống trong sự dằn vặt, hối hận.Ông Sáu không còn ngồi nhâm nhi chén trà, không còn tự hào về đứa con trai nữa. Ông ấy chỉ ngồi lặng lẽ, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng sân vắng. Bà Bảy thì ngày nào cũng khóc, nước mắt bà ấy khô cạn vì nỗi đau.Họ không thể tin được đứa con trai mà họ đã dành hết tình yêu thương, niềm hy vọng lại có thể trở thành một kẻ lừa đảo, một tội phạm. Họ không thể tin được Hưng lại có thể giấu diếm họ một chuyện lớn như vậy.Những đồng tiền mà Hưng gửi về, những món quà sang trọng mà Hưng mua cho họ, giờ đây trở thành những thứ đáng sợ, những thứ gắn liền với tội ác. Ông bà không dám dùng chúng nữa.Ông Sáu và bà Bảy không còn liên lạc với Hưng nữa. Họ không muốn nhìn mặt Hưng, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ anh ta. Họ cảm thấy mình bị phản bội, bị tổn thương sâu sắc.Cuộc sống của ông bà trở nên cô độc. Bạn bè, hàng xóm đều xa lánh họ. Họ sống trong sự cách biệt, bị xã hội ruồng bỏ.Ông Sáu và bà Bảy nhìn nhau, ánh mắt họ đầy sự tuyệt vọng. Họ không biết phải làm gì, phải sống như thế nào. Niềm tự hào bỗng chốc trở thành nỗi nhục nhã, niềm hy vọng bỗng chốc tan biến.Ông Sáu nhớ lại những lời mình đã nói với thanh niên trong làng, những lời mình đã chê bai họ không có chí tiến thủ. Giờ đây, ông ấy mới thấm thía rằng, làm công ăn lương, sống bằng sức lao động chân chính dù không giàu có, nhưng lại là điều đáng tự hào nhất.Bà Bảy nhớ lại những ngày tháng Hưng còn nhỏ, Hưng ngoan ngoãn, hiếu thảo. Bà không thể hiểu được tại sao Hưng lại thay đổi đến vậy, tại sao Hưng lại chọn con đường tội lỗi.Họ ngồi đó, nhìn nhau, không nói một lời nào. Chỉ có tiếng gió heo hút thổi qua khe cửa, và tiếng lòng ông bà đang gào thét trong sự đau đớn tột cùng.Thời gian cứ thế trôi đi. Hưng bị kết án và phải chịu hình phạt thích đáng. Ông Sáu và bà Bảy vẫn sống trong căn nhà cũ, nhưng căn nhà đó giờ đây như một cái lồng giam, giam cầm những nỗi đau, những sự hối hận của ông bà.Ông Sáu và bà Bảy đã già yếu hơn rất nhiều. Họ không còn sức lực để làm việc đồng áng nữa. Cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn.Tuy nhiên, trong sâu thẳm tâm hồn, ông bà vẫn hy vọng. Họ hy vọng rằng, một ngày nào đó, Hưng sẽ nhận ra lỗi lầm của mình, sẽ hối cải, và sẽ trở về với con đường lương thiện.Họ vẫn thường xuyên thắp hương cho tổ tiên, cầu mong cho Hưng được bình an, và cầu mong cho họ có đủ sức lực để vượt qua những ngày tháng khó khăn này.Và ông Sáu, bà Bảy nhận ra rằng, sự giàu có không phải là tất cả. Quan trọng hơn là phải sống lương thiện, sống có ích cho xã hội, và sống đúng với lương tâm của mình.Tôi nhìn gia đình ông Sáu và bà Bảy, lòng tôi tràn ngập sự cảm thông. Họ đã phải trả một cái giá quá đắt cho niềm tự hào mù quáng, cho sự cả tin của mình.Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những khó khăn, những thử thách. Sẽ có những lúc chúng ta phạm sai lầm. Nhưng quan trọng là chúng ta phải biết nhận lỗi, biết sửa chữa sai lầm, và biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống.Và tôi tin rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu sóng gió, thì chỉ cần chúng ta sống thật với chính mình, trung thực, trách nhiệm, và luôn giữ lấy tình yêu thương, thì hạnh phúc sẽ luôn ở đó, chờ đợi chúng ta.Nhiều năm sau đó, Hưng ra tù. Anh ta trở về quê, một con người hoàn toàn khác. Anh ta không còn vẻ bảnh bao, lịch lãm như xưa nữa, mà thay vào đó là một khuôn mặt khắc khổ, một ánh mắt đầy sự hối lỗi.Hưng không dám đối diện với bố mẹ, không dám đối diện với làng xóm. Anh ta chỉ lặng lẽ làm việc đồng áng, cố gắng chuộc lại lỗi lầm của mình.Ông Sáu và bà Bảy nhìn thấy sự thay đổi của Hưng. Dù lòng vẫn còn đau, nhưng họ cũng cảm thấy một tia hy vọng. Họ biết, con trai mình đã trưởng thành hơn, đã nhận ra lỗi lầm của mình.Gia đình ông Sáu, bà Bảy đã không còn sự tự hào về “con trai giàu có” nữa. Thay vào đó, họ có một sự bình yên, một sự chấp nhận về cuộc sống và về những gì đã xảy ra.Và tôi tin rằng, câu chuyện về người con trai lầm lỗi và bài học về giá trị đích thực của cuộc sống sẽ được truyền lại cho các thế hệ sau, như một lời nhắc nhở về sự chân thành, về trách nhiệm cá nhân, và về ý nghĩa thực sự của một gia đình.