“Tôi hối hận vô cùng khi trao hết tài sản cho hai con trai gồm 3 sổ đỏ và 1 tỷ tiền mặt, còn con gái thì chẳng được gì…”

“Tôi hối hận vô cùng khi trao hết tài sản cho hai con trai gồm 3 sổ đỏ và 1 tỷ tiền mặt, còn con gái thì chẳng được gì…”
Tôi năm nay đã ngoài bảy mươi. Vợ mấ//t sớm, một mình tôi gà trống nuôi ba con. Tôi không giàu sang gì, chỉ là một người nông dân quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Thế nhưng nhờ chăm chỉ tích góp, đến lúc nghỉ ngơi tôi cũng có được ba miếng đất ở quê và một ít tiền tiết kiệm, tổng cộng khoảng 1 tỷ đồng.
Tôi có hai con trai, Tùng và Quân, và một cô con gái út tên Mai. Cả ba đứa đều đã trưởng thành, có gia đình riêng. Trong lòng tôi lúc nào cũng mong anh em hòa thuận, đùm bọc nhau. Nhưng có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu
.
Năm tôi bước sang tuổi 68, sức khỏe đã bắt đầu yếu. Tôi nghĩ mình cũng “gần đất xa trời” rồi, nên muốn chia tài sản rõ ràng, tránh cảnh các con tranh giành sau này. Tôi làm giấy tặng cho Tùng hai miếng đất, Quân một miếng và mỗi đứa 500 triệu tiền mặt. Tôi nghĩ con gái lấy chồng rồi, sau này cũng dựa vào nhà chồng, nên chỉ cho con bé 20 triệu gọi là “vốn cưới”.
Mai không nói gì. Nó chỉ lặng lẽ cầm tiền, cúi đầu cảm ơn tôi.
Còn hai thằng con trai, từ ngày giao nhà đất cho đến nay, chúng không hề hỏi thăm, không gọi điện, không một đồng thuốc thang.
Tôi tưởng mình đã quen với sự vô tâm đó, cho đến hôm vô tình nghe được cuộc gọi của chúng với Mai.
Qua cánh cửa khép hờ, giọng Tùng vang lên đầy phách lối: “Nó là con thì phải chăm, chẳng lẽ lại bắt tụi anh rảnh đâu mà lo ba suốt ngày? Tụi anh còn phải làm việc lớn!
Giọng Quân cười khẩy: Ờ, chứ không lẽ con gái gả đi rồi mà cũng không tròn đạo hiếu? Tụi tao cũng có gia đình riêng, không ai hơi đâu mà nuôi người già.
Tôi không giận vì chúng không nuôi tôi. Tôi giận vì sự ngạo nghễ, sự coi nhẹ tình thân máu mủ. Còn Mai… chỉ nhẹ nhàng đáp lại: Vậy thì thôi, các anh cứ lo việc lớn. Em chăm ba, cũng là tâm em thấy yên.
Tối hôm đó, tôi nằm trằ/n trọc cả đêm. Sáng hôm sau, tôi gọi luật sư riêng để quyết định lại một việc khiến 2 ông con trai trở tay ko kịp

Tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc cả đêm. Sáng hôm sau, tôi gọi luật sư riêng – người bạn cũ tôi tin tưởng – đến căn trọ nhỏ. Tôi yêu cầu sửa toàn bộ nội dung di chúc.

Một miếng đất mặt tiền trị giá hơn 3 tỷ, tôi quyết định bán đi. Tiền đó tôi gửi tiết kiệm để lo thuốc thang, dưỡng già những năm cuối đời.

Một miếng còn lại, tôi để lại cho Mai – để nó bán đi, mua căn nhà đàng hoàng mà sống với chồng con, đỡ cảnh thuê mướn tạm bợ.Còn miếng đất thứ ba, tôi hiến tặng cho địa phương xây dựng nhà thờ họ – ghi nhớ gốc gác tổ tiên, cũng để đời sau nhớ mà làm người cho tử tế.

Tùng và Quân – mỗi đứa 500 triệu. Vậy là đủ. Đừng mong chờ gì thêm từ người cha mà các con từng coi là “gánh nặng”. Sau khi biết chuyện 2 người con trai đến tìm gặp ba để xin lại đất nhưng tôi chỉ mỉm cười, rót chén trà, rồi nhìn hai đứa con trai trưởng thành mà lòng bình thản đến lạ vì quyết định sửa lại di chúc..

Tùng là người lên tiếng trước, giọng khàn khàn nhưng cố giữ bình tĩnh:

“Ba à… tụi con sai rồi. Trước kia tụi con quá vô tâm. Con biết ba buồn, nhưng giờ về với tụi con nha ba, nhà con còn phòng trống, vợ con cũng nói sẽ chăm sóc ba tử tế…”

Quân chen vào, giọng vội hơn:

“Hay về nhà con cũng được. Đừng ở cái chỗ chật hẹp này nữa. Mình là một nhà mà ba…”

Tôi nhìn hai đứa, cả hai người đàn ông giờ đã có nhà, có xe, có cuộc sống đủ đầy, từng nghĩ tôi là gánh nặng không ai muốn gánh. Mỗi lần tôi đau lưng, sốt nhẹ, đều là bà chủ trọ hỏi han, còn hai đứa thì lần lữa:
“Tuần này bận, tuần sau ghé…”

Tôi không giận, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Các con à… Ba già rồi, không cần gì nhiều. Căn trọ nhỏ này, ba thấy đủ. Mỗi ngày đi bộ vài vòng, có người trò chuyện, có mái hiên để ngắm chiều tà, như vậy là hạnh phúc.”

Tùng cắn răng:

“Nhưng tụi con… con cảm thấy áy náy.”

Tôi gật:

“Nếu cảm thấy áy náy, thì sống tốt với vợ con, nuôi dạy cháu tử tế. Vậy là ba mãn nguyện. Tiền ba để lại, các con dùng đúng mục đích, ba không mong gì hơn.”

Quân lặng đi. Một lát sau, cậu ngồi xuống cạnh tôi, mắt đỏ hoe:

“Ba có thể tha thứ cho tụi con không?”

Tôi nhìn sâu vào mắt con, rồi vỗ nhẹ lên vai:

“Ba chưa từng giận. Chỉ buồn. Nhưng rồi cũng hết buồn. Vì cuối cùng… các con cũng quay về.”

Bầu trời ngoài hiên sáng dần, nắng xiên qua những tán lá xanh. Tôi chậm rãi đứng dậy, châm lại ấm trà đã nguội, lòng nhẹ như chiếc lá khô lặng lẽ rơi bên bậc cửa.

Tình thân — khi còn, hãy giữ lấy. Vì có những lần trở về… sẽ chẳng còn người cha nào ngồi đợi sau cánh cửa gỗ đơn sơ ấy nữa.

Related Posts

Chồng đi công tác xa, đang ngủ ngon lành thì bố ck vào thì thầm vào tai con dâu một điều cực s//ốc

hồng tôi – Tuấn – là trưởng phòng kỹ thuật của một công ty xây dựng lớn. Công việc bận rộn, đi công tác như cơm bữa….

Trước khi m;/ất, người cha chỉ dặn con trai đúng một câu: “Không bao giờ được đào gốc cây xoài sau vườn.” 49 ngày sau, cậu con trai tò mò đào tung vườn lên và tìm thấy thứ b/ẽ b;/àng…

Trước khi m;/ất, người cha chỉ dặn con trai đúng một câu: “Không bao giờ được đào gốc cây xoài sau vườn.” 49 ngày sau, cậu con…

Mẹ già sống trong chòi lá, ngày con trai đón về biệt thự 8 tầng, cô con dâu chỉ hỏi đúng một câu khiến bà “qu/a/y x;/e” về quê ngay tr;/o;/ng đ/ê/m

Mẹ già sống trong chòi lá, ngày con trai đón về biệt thự 8 tầng, cô con dâu chỉ hỏi đúng một câu khiến bà “qu/a/y x;/e”…

Một góc quay khác của camera: Trời ơi người mẹ gào thét ngăn con dâu tiễn con tra//i về suối vàng, nhưng “á…c n/hân” vẫn làm một hàn//h động khungkhiep này mất hết tính người…

Như VietNamNet đã đưa, Công an tỉnh Phú Thọ vừa tạm giữ hình sự đối với Hà Thị Lai Hạ (23 tuổi, trú khu 1, xã Phú…

Chính thức: Vợ trẻ tiễn chồng ở Phú Thọ có thể đối mặt với hình phạt nào “một đi không trở về”, chỉ thương nhất người con và cha mẹ già

Chia sẻ trên báo Dân trí, Tiến sĩ, luật sư Đặng Văn Cường (Đoàn Luật sư TP Hà Nội) cho biết dư luận đang đặc biệt quan tâm…

Nỗi đau m-ất chồng còn chưa ng-uôi, tôi đã phải đối mặt với một cơn á-c m-ộng k-inh h-oàng khi gia đình nội đến g-ây kh-ó dễ…

Nỗi đau m-ất chồng còn chưa ng-uôi, tôi đã phải đối mặt với một cơn á-c m-ộng k-inh h-oàng khi gia đình nội đến g-ây kh-ó dễ……

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *