
Tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc cả đêm. Sáng hôm sau, tôi gọi luật sư riêng – người bạn cũ tôi tin tưởng – đến căn trọ nhỏ. Tôi yêu cầu sửa toàn bộ nội dung di chúc.
Một miếng đất mặt tiền trị giá hơn 3 tỷ, tôi quyết định bán đi. Tiền đó tôi gửi tiết kiệm để lo thuốc thang, dưỡng già những năm cuối đời.
Một miếng còn lại, tôi để lại cho Mai – để nó bán đi, mua căn nhà đàng hoàng mà sống với chồng con, đỡ cảnh thuê mướn tạm bợ.Còn miếng đất thứ ba, tôi hiến tặng cho địa phương xây dựng nhà thờ họ – ghi nhớ gốc gác tổ tiên, cũng để đời sau nhớ mà làm người cho tử tế.
Tùng và Quân – mỗi đứa 500 triệu. Vậy là đủ. Đừng mong chờ gì thêm từ người cha mà các con từng coi là “gánh nặng”. Sau khi biết chuyện 2 người con trai đến tìm gặp ba để xin lại đất nhưng tôi chỉ mỉm cười, rót chén trà, rồi nhìn hai đứa con trai trưởng thành mà lòng bình thản đến lạ vì quyết định sửa lại di chúc..
Tùng là người lên tiếng trước, giọng khàn khàn nhưng cố giữ bình tĩnh:
— “Ba à… tụi con sai rồi. Trước kia tụi con quá vô tâm. Con biết ba buồn, nhưng giờ về với tụi con nha ba, nhà con còn phòng trống, vợ con cũng nói sẽ chăm sóc ba tử tế…”
Quân chen vào, giọng vội hơn:
— “Hay về nhà con cũng được. Đừng ở cái chỗ chật hẹp này nữa. Mình là một nhà mà ba…”
Tôi nhìn hai đứa, cả hai người đàn ông giờ đã có nhà, có xe, có cuộc sống đủ đầy, từng nghĩ tôi là gánh nặng không ai muốn gánh. Mỗi lần tôi đau lưng, sốt nhẹ, đều là bà chủ trọ hỏi han, còn hai đứa thì lần lữa:
“Tuần này bận, tuần sau ghé…”
Tôi không giận, chỉ nhẹ nhàng đáp:
— “Các con à… Ba già rồi, không cần gì nhiều. Căn trọ nhỏ này, ba thấy đủ. Mỗi ngày đi bộ vài vòng, có người trò chuyện, có mái hiên để ngắm chiều tà, như vậy là hạnh phúc.”
Tùng cắn răng:
— “Nhưng tụi con… con cảm thấy áy náy.”
Tôi gật:
— “Nếu cảm thấy áy náy, thì sống tốt với vợ con, nuôi dạy cháu tử tế. Vậy là ba mãn nguyện. Tiền ba để lại, các con dùng đúng mục đích, ba không mong gì hơn.”
Quân lặng đi. Một lát sau, cậu ngồi xuống cạnh tôi, mắt đỏ hoe:
— “Ba có thể tha thứ cho tụi con không?”
Tôi nhìn sâu vào mắt con, rồi vỗ nhẹ lên vai:
— “Ba chưa từng giận. Chỉ buồn. Nhưng rồi cũng hết buồn. Vì cuối cùng… các con cũng quay về.”
Bầu trời ngoài hiên sáng dần, nắng xiên qua những tán lá xanh. Tôi chậm rãi đứng dậy, châm lại ấm trà đã nguội, lòng nhẹ như chiếc lá khô lặng lẽ rơi bên bậc cửa.
Tình thân — khi còn, hãy giữ lấy. Vì có những lần trở về… sẽ chẳng còn người cha nào ngồi đợi sau cánh cửa gỗ đơn sơ ấy nữa.