
…Bên trong là một cơ thể người đã phân hủy nặng, cuộn chặt trong mấy lớp nylon và chăn cũ. Đầu tóc còn lưa thưa, mảng da loang lổ tím bầm. Thứ chất lỏng đen sẫm dưới đáy bao toát ra mùi tanh nồng đến kinh tởm. Bà Thắm hét toáng lên, ngã quỵ xuống nền xi măng nứt nẻ. Ông Hoàng vội chụp điện thoại, tay run cầm cập, bấm gọi công an.
Chỉ chưa đầy nửa giờ sau, cả xóm Bắc Cái xôn xao. Công an, pháp y, dân phòng kéo đến đông nghịt, rào kín vựa đồng nát bằng dây nylon đỏ. Chiếc Lada cũ được xe chuyên dụng kéo đi. Vựa đồng nát bị tạm phong tỏa.
Mấy ngày sau, cơ quan chức năng công bố kết quả điều tra ban đầu: nạn nhân là một người đàn ông khoảng ngoài 40 tuổi, mất tích hơn nửa năm nay, nghi bị sát hại rồi giấu xác trong cốp xe. Danh tính nạn nhân đang được xác minh. Nhưng điều khiến ông Hoàng rụng rời chính là thông tin tiếp theo:
Chiếc xe Lada có giấy tờ giả. Và người thanh niên bán xe cũng không để lại chứng minh, chỉ xưng tên là “Tín”.
Một cán bộ công an lật sổ, hỏi ông:
– Ông còn nhớ mặt người đó chứ?
Ông Hoàng gật đầu, mồm khô khốc:
– Nhớ chứ… Nhớ như in. Mắt hắn nhỏ, môi mỏng, gò má nhô cao… Còn có vết sẹo nhỏ dưới cằm…
Từ đó, vụ án được mở rộng. Hình ảnh người thanh niên được phác thảo, đưa lên thông báo truy tìm toàn tỉnh. Nhưng kỳ lạ thay – không ai biết hắn là ai, không ai từng thấy, không có hồ sơ lưu trữ. Gã như một cái bóng trôi ngang qua đời vợ chồng ông Hoàng, để lại cái chết bí ẩn.
Một tuần sau, một manh mối bất ngờ xuất hiện: một người đàn ông từ huyện bên nhận ra dáng xe Lada trong bản tin, bảo rằng người mất tích chính là anh rể mình, từng cho người lạ mượn xe đi công việc rồi mất hút.
Khi danh tính nạn nhân được xác nhận, công an mới phát hiện ra một chuyện khác còn rúng động hơn: người thanh niên tên “Tín” chính là con riêng của vợ nạn nhân, từng có tiền án trộm cắp. Hắn giết cha dượng để chiếm đoạt chiếc xe, vì tin rằng trong xe có giấu một cuốn sổ đỏ và tiền mặt – theo lời đồn trong xóm. Nhưng không tìm được, hắn sợ bị phát hiện nên tìm cách bán xác chết cùng xe đi nơi khác để phi tang.
Ông Hoàng rùng mình khi nghe xong. Chưa bao giờ trong hơn 30 năm làm đồng nát, ông lại “mua” về cả một án mạng. Cả vùng Bắc Cái còn bàn tán mãi:
– Con mắt tinh đời của ông Hoàng cuối cùng cũng thấy “kho báu” thật đấy… Chỉ là kho báu… mang đầy máu.
Vụ án được điều tra suốt mấy tháng trời sau đó. Gã “Tín” cuối cùng bị bắt ở biên giới, khi đang định vượt sang Campuchia. Ngày ra tòa, hắn cúi gằm, không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Vợ chồng ông Hoàng, sau sự việc đó, đóng cửa vựa gần nửa năm. Bà Thắm đêm ngủ cứ gặp ác mộng, còn ông Hoàng thì ngày ngày ngồi nhìn khoảng sân trống, nơi từng phủ bạt chiếc xe định số.
Một hôm, ông nhìn bà, trầm giọng bảo:
– Mình à, mai mình lên chùa thắp hương đi. Coi như tụi mình trả nghiệp giúp người chết được siêu thoát.
Và từ đó, ông bà Hoàng không còn gom xe cũ về nữa. Họ vẫn sống bằng nghề ve chai, nhưng tuyệt nhiên không nhận thứ gì… có cốp xe khóa kín.