Mẹ bệnh nằm một chỗ đã hơn một năm. Căn bệnh thoái hóa khiến bà không đi lại được, trí nhớ cũng lúc nhớ lúc quên, nhưng có một điều kỳ lạ – bà chưa bao giờ quên tên từng đứa con, từng lần ai đút cháo, ai thay quần áo, ai đắp mền cho bà giữa đêm.
Ba chị em gái: Lan, Thúy, Hạnh – dù mỗi người một công việc, một hoàn cảnh riêng, nhưng không ai bỏ mặc mẹ. Họ thay nhau ở bên bà mỗi tuần. Lan là cô giáo, tranh thủ cuối tuần về quê. Thúy làm kế toán, tối nào cũng gọi video để nhìn mẹ ngủ. Còn Hạnh – cô út – tạm xin nghỉ việc ba tháng để về chăm mẹ ban ngày, ban đêm có khi thức trắng canh chừng bà sốt.
Anh cả Tuân – con trai duy nhất – ít ở nhà vì phải đi làm lo cho vợ con. Nhưng anh chưa từng vô tâm. Mỗi tháng, anh gửi đều đặn tiền viện phí, thuốc men, đồ ăn cho mẹ. Anh cũng bảo ba đứa em gái:
“Tụi em lo chăm mẹ, anh lo phần tiền, cùng nhau gánh mới xuể…”
Cả bốn anh chị em, mỗi người một cách, nhưng đều có mặt trong đời mẹ.
Ngày Mở Di Chúc
Ngày mẹ yếu hẳn, bác sĩ báo tin: “Chuẩn bị tinh thần đi…”. Gia đình tập trung đông đủ. Mẹ lặng im nằm trên giường, mắt vẫn mở nhìn con cái.
Luật sư tới, cầm bản di chúc mẹ để lại từ trước khi bệnh nặng. Ba chị em gái nắm tay nhau, lòng nặng trĩu. Từ bé họ đã nghe không ít lời ra tiếng vào:
“Con gái rồi cũng gả đi, nhà cửa để lại cho thằng con trai là đúng.”
Họ không buồn vì không được chia, mà vì lo mẹ nghĩ con gái là người ngoài. Nhưng khi nghe luật sư đọc bản di chúc, ai nấy sững sờ:
“Mẹ biết tụi con đều thương mẹ. Mẹ không quên ai hết.
Con gái cũng như con trai, má chia đều…
Lan, Thúy, Hạnh – mỗi đứa 5 cây vàng.
Còn con Tuân – vì đang ở căn nhà cha mẹ để lại – đứng tên căn nhà và thêm 2 cây vàng để lo hương khói, giữ gia phong.”
Không khí lặng đi một lúc.
Rồi như vỡ òa – ba chị em ôm nhau bật khóc. Không phải vì 5 cây vàng, mà vì lòng mẹ vẫn nhớ công từng đứa. Bao nỗi tủi thân âm thầm, bao lo sợ nhỏ nhoi trong lòng – phút ấy tan biến.
Tuân nhìn ba đứa em rồi nhìn mẹ – nụ cười nở trên khuôn mặt rắn rỏi:
“Má công bằng ghê. Vậy mới là má của tụi con!”
Mẹ mất ba ngày sau đó. Không ai còn day dứt hay hờn trách điều gì. Căn nhà cũ không còn người già, nhưng vẫn vang tiếng cười nói khi các con quây quần bên mâm cơm giỗ mẹ.
Trên bàn thờ, bức ảnh mẹ ánh lên vẻ hiền hậu. Như đang mỉm cười mãn nguyện:
“Má thương tụi con như nhau mà…”