Ngày Xuân về làm dâu nhà chồng, ai cũng ái ngại cho cô. Nhà anh Hưng – chồng cô – tuy giàu có, nhưng mẹ chồng lại nổi tiếng khó tính, lại góa bụa sớm nên càng nghiêm khắc. Vậy mà sau năm đầu tiên, cả xóm đều khen cô dâu trẻ vừa hiền lành vừa đảm đang. Đặc biệt, bà Hồng – mẹ chồng Xuân – thay đổi hoàn toàn, coi con dâu như con gái ruột.
Từ việc nấu ăn, chăm sóc bà mỗi ngày, đưa bà đi viện, nhắc bà uống thuốc đúng giờ… tất cả đều do một tay Xuân làm. Những năm gần đây, sức khoẻ bà Hồng yếu đi, chính Xuân là người túc trực không rời. Anh Hưng – chồng Xuân – thì ngày càng lạnh nhạt. Cô từng nghĩ do anh áp lực công việc, ai ngờ…
Một ngày cuối năm, khi Xuân vừa lau người cho mẹ chồng xong, đang giặt khăn thì anh Hưng đưa một người phụ nữ trẻ về nhà, váy đỏ rực, môi đỏ chót, vừa vào đã lên tiếng:
– Bác ơi, chắc bác biết chuyện rồi. Anh Hưng muốn dọn ra ngoài sống với con. Anh chị ly hôn đi ạ, cháu đang có thai. Anh bảo bác bán mảnh đất sau nhà để mua chung cư mới cho vợ chồng cháu…
Xuân chết lặng. Bà Hồng ban đầu cũng im lặng, chỉ nhìn con trai – người bà từng đặt hết hy vọng. Nhưng khi thấy con dâu đứng run rẩy, nước mắt cứ trào ra không ngừng, bà bật dậy:
– Ra khỏi nhà này ngay! Tôi chỉ có mình cái Xuân là con dâu thôi. Còn anh… bỏ vợ, bỏ con để đi theo thứ đàn bà không biết xấu hổ, thì không xứng là con trai tôi!
Anh Hưng sững sờ:
– Mẹ nói gì vậy?
– Tôi nói rõ đấy. Nhà này, đất này, sổ đỏ tôi để lại hết cho Xuân và thằng cu Bi. Anh muốn bán? Ra tòa kiện đi, tôi sẽ đối chất đến cùng! Còn cô… – bà quay sang cô nhân tình – cô không có tư cách đứng trong nhà tôi thêm phút nào nữa.
Cô ta tức tối kéo tay anh Hưng bỏ đi, nhưng chưa kịp bước ra cổng, bà đã chốt hạ:
– Tôi sẽ lập di chúc ngay. Một đồng tôi cũng không để lại cho đứa con bất hiếu như anh.
Ba năm sau, người ta thấy anh Hưng quay lại quê trong bộ dạng tàn tạ. Chung cư không mua được, cô nhân tình sau khi sinh xong thì dứt áo bỏ đi với người đàn ông giàu hơn. Việc kinh doanh thất bại, không nhà, không tiền, anh lang thang về làng, mong xin mẹ tha thứ.
Nhưng bà Hồng không gặp. Người mở cửa là Xuân – vẫn giản dị, vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt giờ đầy bản lĩnh. Cu Bi – con trai anh – chạy ra ôm lấy mẹ, líu lo:
– Mẹ ơi, bà ngoại khỏe hơn chưa? Hôm nay con học được điểm 10 nè!
Xuân mỉm cười, khẽ nói:
– Anh về đi. Mẹ giờ yếu rồi, không muốn gặp người lạ. Chuyện cũ, tôi tha thứ. Nhưng gia đình này, anh không còn chỗ nữa.
Anh Hưng cúi đầu, tay nắm chặt như muốn nói gì, nhưng rồi lại im lặng quay đi.
Xuân quay vào, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho mẹ chồng.
Bà Hồng gượng dậy, nắm lấy tay cô, thì thào:
– Đời này mẹ có lỗi vì không dạy được thằng Hưng. Nhưng có con làm con dâu, mẹ mãn nguyện rồi. Cứ vậy mà sống, con nhé!
Xuân gật đầu, nước mắt lăn dài – không phải vì đau, mà vì ơn nghĩa và tình thân chẳng thể mua bằng tiền.